Giới thiệu
Tuổi thơ tôi gắn với quê ngoại chỉ từ lúc sinh ra đến năm 3 tuổi, cả gia đình chuyển vào Tây Nguyên lập nghiệp. Những ngày ấy với đầu óc trẻ dại, khi ai hỏi có muốn về quê thăm ngoại không, tôi ríu rít “con thích về quê, về quê được ăn gà, ăn vịt ngon quá trời luôn”.
Lớn hơn một chút, khoảng lớp 3, lớp 4, hè đến tôi được về quê ngoại, mẹ muốn ngoại bất ngờ nên về không báo trước, và tôi được nhìn ngoại tôi của những ngày bình thường, bộ áo bà ba đã cũ, bạc màu, chỉ chân trần lội trên cát nóng hổi nhổ củ mì, chặt từng miếng, mang phơi, tôi thấy mắt mẹ rưng rưng, tôi đoán chắc mẹ thương ngoại cực. Tôi ùa vào lòng ngoại, thấy vị mồ hôi mặn chát, kèm với mùi thuốc lá, mùi trầu, sao mà thân thương quá đỗi, các dì tôi bảo ngoại không bỏ thuốc được vì tôi cứ thích mùi mà người ta bảo “hôi muốn chết” ấy và mùi của ngoại theo tôi đến tận bây giờ như chút gì đó trong nỗi nhớ quê hương.
Tôi còn nhớ, lúc mới về quê, mâm cơm của ngoại lúc nào cũng nồi cá kho mặn chát, đen thui, chén dưa muối cũng mặn đắng, tôi cắn một miếng rồi phun ra, giận dỗi: “Sao ngoại nấu cái gì cũng mặn chát, ăn làm sao nổi”. Ngoại tôi hình như khóc, mà quay mặt giấu đi, lật đật chạy xuống đằng sau nhà, lật mấy ổ gà mái, lấy vài cái trứng chiên cho tôi ăn. Tối đó ngoại đi vắng, mẹ đánh tôi một trận vì cái thói nhõng nhẽo làm khổ ngoại, ngoại kho đồ ăn mặn vì quê mình nghèo lắm, nhà nào mua cá, thịt về cũng nêm nhiều muối cho mặn, ăn mới được lâu, có khi nồi cá nhỏ ăn cả tuần mới hết, mấy trứng gà ngoại chiên tôi ăn là trong bầy gà ngoại định ấp bán mới được nhiều tiền. Lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là không nhõng nhẽo nữa.
Bình luận