icon homearrowSách nóiarrowTruyện
Người đi ngược nắng
Người đi ngược nắng
(*) Quý khách chưa đăng nhập, vui lòng đăng nhập (hoặc đăng kí MIỄN PHÍ) để được nghe nhiều hơn.

Giới thiệu

Cô cao, thật lạ! Ở quê, con gái cao quá cũng là một tội. Chưa bao giờ cô dám đứng thẳng người.

Lòng khòng mãi thành quen, khi thì sợ va thành cửa, lúc ngại mếch lòng người thấp. Cái chiều cao hơn một mét tám chẳng ai ngờ làm cô khổ đến thế.

Gương mặt cô đẹp, vậy mà đám bạn cùng lứa yên phận cả rồi, cô Thuận vẫn chưa chồng. Sáu anh chị em lần lượt có gia đình riêng, mình cô trơ ra. Giầu con út, khó con út. Cô đằm mình trong năm gian nhà gỗ rộng rênh ông bà nội để lại. Hiếm khi thấy cô cười. Cái dáng lòng khòng càng cố cúi thấp. Đôi vai cô gồ lên, mặt lúc nào cũng nhìn xuống đất.

Con số hai mươi tính tuổi cô như bóng cây lùi dần theo vệt nắng. Cô vẫn một mình. “Trai ba mươi tuổi đang xoan, gái ba mươi tuổi…”. Câu ví của người xưa đuổi theo cô dằng dai như nhịp đò đưa.

Cô Thuận tôi ba mươi chín rồi. Ở quê, tầm tuổi ấy, liệu cô còn gì để hy vọng? Cô như cái bóng, cái bóng có thân hình dong dỏng cao quá sức tưởng tượng của dân quê và gương mặt lãng đãng hơi sương lủi thủi vào ra trong năm gian nhà gỗ nép mình giữa vườn bưởi.

Người anh cả bắt đầu tính chuyện đứa con nào của ông sẽ đến ở cùng khi cô không còn tự lo được cho mình. Tôi là đứa được chọn. Nhưng lạ lắm. Đôi má cô Thuận vẫn đỏ dậy. Cái eo lưng vẫn chênh chao. Làn da mỏng tang, mướt như da con gái dậy thì. Chẳng ai hiểu cô Thuận nghĩ gì.

Thi thoảng nửa đêm, thấy cô đùng đùng trở dậy, xúc hết thóc trong hòm đóng vào các bao rồi ào ra sân giếng. Cái dáng lòng khòng ban ngày biến mất chỉ thấy thẳng căng một pho tượng đồng trinh đúc bằng thạch cao, trắng một màu men sứ, rời rợi dưới trăng. Gió lồng lộng thổi, lật quật trên ngọn bưởi. 

_Trích đoạn_

Bình luận

Chưa có bình luận...
Gửi Bình luận

Sách cùng thể loại

Sách cùng tác giả