icon homearrowSách nóiarrowTruyện
Những mảnh đời ghép lại
Những mảnh đời ghép lại
(*) Quý khách chưa đăng nhập, vui lòng đăng nhập (hoặc đăng kí MIỄN PHÍ) để được nghe nhiều hơn.

Giới thiệu

Người ta nói xây nhà là việc lớn, quan trọng của cả một đời người, phải chuẩn bị một thời gian khá dài, phải coi ngày, coi tháng, coi tuổi, coi tác.... Thế nhưng, tất cả đối với tôi như trong một giấc mơ. Đùng một cái, khi con đường được nâng cấp, láng nhựa và tôi nhận được tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, tôi quyết định cất lại ngôi nhà mình đang ở. Nội cái hành trình để có được tờ giấy sở hữu một căn nhà chưa đến bốn mươi mét vuông của tôi là cả một đoạn đường đầy khó khăn, gian khổ. Khi tôi mua nhà, lúc đó vì quá bức xúc chỗ ở và thích có một ngôi nhà ngay ngã tư đường, tôi chẳng cần giấy tờ gì hết, chỉ thỏa thuận với người bán hai bên ký tay với nhau, thêm hai người làm chứng nữa là xong. Mấy năm sau, tôi đi lên, đi xuống từ phường đến nhà đất, năn nỉ, ỉ ôi.... chẳng ai giải quyết việc mua bán nhà của tôi. Người ta đòi giấy này, giấy khác trong khi tôi chẳng có giấy tờ gì nhiều. Rồi mọi việc đã mở ra khi tôi nhận được giấy mời lên phường làm hồ sơ sở hữu nhà ở. Một năm trời sau đó, tôi nhận được tờ giấy khổ to, có những giòng chữ in rất đẹp chứng nhận cho tôi quyền sở hữu căn nhà nhỏ xíu. Ngày cầm tờ giấy sở hữu ngôi nhà, tôi gặp lại cảm giác giống như ngày mình thi đậu vào đại học : vui mừng, rộn rã, hạnh phúc tràn đầy. Người đầu tiên tôi thông báo không phải là ông chồng yêu quý đứng chung tên trong tờ giấy mà là mẹ tôi, giống như ngày tôi nhận được giấy báo vào đại học.

Căn nhà tôi ở ngày trước là một căn nhà lụp xụp được tách ra từ một phần ba căn nhà lớn do người chủ cắt bán đi dần, mà bạn bè thân thiết thỉnh thoảng vẫn đùa là cái chái của nhà bên kia. Khi tôi mua ngôi nhà này, người ta điều ra tiếng vào, vì bề ngang của nó quá hẹp chưa đến ba mét và nằm ngay ngã tư đường, nếu có vô đường, nhà tôi chẳng còn gì hết. Tôi sống trong một tâm trạng không thoải mái như vậy mười hai năm trời, với căn nhà ngày càng xuống cấp, trời nắng thì gió bụi bay đầy nhà, trời mưa dầm thì dột, có khi phải chăng áo mưa lên màn mà ngủ. Mưa dứt đã ba bốn ngày mà tôi vẫn còn để thau hứng, do nước bị ngấm no từ sàn đúc phía trước nhỏ xuống. Chật chội vì bề ngang quá hẹp, nhà tôi thoạt nhìn vào trông như một cái kho hàng, đồ đạc sắp đầy hai bên chỉ chừa một lối đi nhỏ xíu, vân vân và vân vân....

_Trích đoạn_

Bình luận

Chưa có bình luận...
Gửi Bình luận

Sách cùng thể loại

Sách cùng tác giả