ĐỜI NÀY KIẾP NÀY
PHỈ NGÃ TƯ TỒN
Chương một
‘Thủ Thủ’! Nguyễn Giang Tây dường như phải hạ
quyết tâm lắm cuối cùng mới thốt được nên lời:
“Dịch Trường Ninh trở về rồi”.
Sắc mặt Thủ Thủ bình thản hơn nhiều so với những
gì Nguyễn Giang Tây dự đoán, phải mất một hồi lâu
cô mới hỏi lại: “Thật sao?”.
“Hôm qua tớ gặp anh ấy trong trường, anh ấy trở về
để tham dự một buổi hội thảo”, Nguyễn Giang Tây
thì thào nói tiếp: “Ba năm rồi, anh ấy chẳng thay
đổi chút nào”.
Ba năm, khoảng thời gian tưởng chừng như rất dài,
song cũng thật ngắn ngủi. Dài như sự vĩnh cửu của
1trời đất vậy, tất cả những chuyện xưa cũ giống như
sương khói mênh mông nhất loạt ùa về, hòa quyện vào
nhau khiến đầu óc Thủ Thủ bỗng chốc tối tăm, nhịp
thở mỗi lúc một khó khăn hơn. Song, ba năm cũng lại
thật ngắn ngủi, mọi việc như chỉ vừa mới xảy ra
hôm qua, chúng cứ dần dần hiện ra trước mắt cô, rất
rõ rệt nhưng cơ hồ lại khiến người ta không sao
đối diện được với nó.
Ba năm trước Thủ Thủ vốn lười biếng, không mang
chí lớn, còn Giang Tây là học sinh ưu tú của trường
cả về học tập lẫn đạo đức, làm việc gì cô ấy cũng
yêu cầu bản thân phải đạt kết quả tốt nhất, và sự
thực cũng chính là như thế. Bất kể môn chuyên ngành
hay môn cơ sở, thậm chí ngay cả dạ tiệc “Quảng
viện chi xuân” có truyền thống la ó, đả kích nhất
2của Đại học Truyền thông Trung Quốc, cô ấy vẫn dễ
dàng nhận được những tràng pháo tay vang dội của
khán giả. Còn cô thì thường xuyên trốn học và quay
cóp. Giang Tây không phản đối gì, chỉ tỏ vẻ đáng
tiếc, mắng rằng: “Sau này, cậu sẽ thế nào đây, hả
Thủ Thủ?”.
Lúc đó, Thủ Thủ chỉ cười mà bảo: “Tốt nghiệp xong
tớ lấy chồng luôn, rồi để Dịch Trường Ninh nuôi
tớ”.Nghe vậy, Giang Tây liền tức giận nói: “Nếu
Dịch Trường Ninh không cần cậu nữa thì sao?”.
“Sao anh ấy có thể không cần tớ được chứ?”
Cô đã từng tự tin như thế và chưa bao giờ nghĩ
rằng câu nói ấy của Giang Tây lại có ngày ứng
nghiệm.Chia tay với Dịch Trường Ninh, lòng tự
trọng không còn, Thủ Thủ trở nên thê thảm vô cùng.
3Sau này, mỗi lần nhớ lại, cô tự cười mà cho rằng:
Coi như kiếp này mình đã làm “sư tử Hà Đông” một
lần. Khi ấy, Thủ Thủ một mực túm lấy vạt áo Dịch
Trường Ninh khóc rống lên, mặc cho anh ấy có nói
gì, cô cũng không chịu buông tay.
Cuối cùng, cô gọi điện cho Giang Tây. Khi Giang
Tây hớt hải chạy đến thì Thủ Thủ vẫn ngồi đó một
mình khóc không thành tiếng. Ở một nơi như thế, dù
cho những người phục vụ có tảng lờ thì Thủ Thủ vẫn
biết mình đang rất mất mặt, nhưng Dịch Trường Ninh
đã tuyệt tình dứt áo ra đi, cô còn gì để mà bận tâm
nữa chứ?
Giang Tây chẳng nói chẳng rằng, lôi tuột cô ra
ngoài rồi nhét cô vào trong xe, vừa lái xe vừa
khuyên nhủ cô: “Thủ Thủ, chỉ vì một người đàn ông
4mà cậu như thế này sao? Anh ta không cần cậu nữa
thì cậu thế này à?”.
Cô không đáp lại Giang Tây được lời nào mà chỉ
biết khóc, khóc cho đến khi hộp khăn giấy trên xe
của Giang Tây hết sạch. Giang Tây đưa cô về chung
cư của mình, ném cho cô bộ đồ ngủ rồi bảo: “Muốn
khóc thì cứ khóc đi, ra khỏi nhà tắm mà còn thút
thít tiếng nào, tớ sẽ đưa cậu về ngay lập tức đấy”.
Hôm ấy, Thủ Thủ ở trong phòng tắm khóc rất lâu, có
lẽ là một tiếng, cũng có thể là bốn tiếng. Và cuối
cùng, nước trong bồn tắm đều nguội ngắt. Cô ngâm
mình quá lâu nên bị cảm lạnh mất một thời gian dài.
Đầu tiên là sốt, đi truyền nước mấy lần, cô không
sốt nữa mà chỉ còn ho. Ho kéo dài suốt hai ba tháng
5mà không biết bệnh gì. Ho vốn dĩ không phải là
chứng bệnh ghê gớm, song nó cũng có thể khiến người
Thủ Thủ gầy sọp đi trông thấy.
Gặp Kỷ Nam Phương trong đại sảnh, mặc dù có rất
nhiều người vây quanh, nhưng thân hình vốn cao lớn
của anh khiến Thủ Thủ nhận ra anh một cách dễ dàng.
Nhìn thấy anh, Thủ Thủ đang do dự xem có nên ra
mặt chào hay không, thì đúng lúc Kỷ Nam Phương nhìn
thấy cô bèn dừng bước “Hây” một tiếng: “Thủ Thủ,
sao em lại gầy thế này?”.
Đám người đi cùng anh đã cười vang tự bao giờ, có
người trêu chọc: “Nam Phương, xem ra anh đã chạm
vào nỗi đau khổ của em ấy rồi”.
Cũng có người nhận ra cô, cười bảo: “Các cậu đừng
có nói lung tung nữa, đây là em gái của Nam Phương
6mà”.Nghe thấy thế, người thứ ba chêm vào: “Nam
Phương, cậu còn có em gái nữa hả? Có phải tên là
Bắc Phương không?”.
Kỷ Nam Phương cười, mắng kẻ vừa lên tiếng: “Biến
đi!”, sau đó quay đầu lại, giới thiệu với mọi
người: “Đây là Diệp Thận Thủ, em gái tớ”.
Đám người đó toàn những kẻ khét tiếng ăn chơi,
giao thiệp rộng rãi, lập tức có người nhớ ra:
“Người tên đệm là ‘Thận’ đều thuộc con cháu Diệp
gia thì phải?”.
Còn có người nửa đùa nửa thật nịnh nọt: “Hê, tối
qua chúng tôi còn đánh bài cùng với Thận Khoan,
không ngờ cậu ấy có em gái xinh thế này!”.
Diệp Thận Khoan là anh con bác của cô. Diệp gia
con đàn cháu đống, tất nhiên quen biết rộng rãi.
7Đám người nọ lập tức tiếp nhận đứa em này, không
nói không rằng kéo cô đi cưỡi ngựa cùng họ.
Kỳ thực bọn họ ai nấy đều có bạn gái tháp tùng. Kỷ
Nam Phương cũng không ngoại lệ, anh dẫn theo một
giai nhân say đắm lòng người, đẹp đến nỗi Thủ Thủ
cứ thấy quen mắt. Nghĩ đi nghĩ lại, Thủ Thủ mới
nhận ra đây hình như là một ngôi sao mới nổi hiện
nay, có điều tên cô ấy là gì thì cô không tài nào
nhớ ra được. Cô gái ấy có vẻ rất niềm nở và thoải
mái: “Chào em, cứ gọi chị là Khả Như”.
Câu nói ấy gợi nhắc cho Thủ Thủ, và cô cũng đã nhớ
ra cô ấy tên là Trương Khả Như, Thủ Thủ bèn khách
sáo chào lại: “Chào chị Trương!”.
Thật chẳng ngờ được rằng cô gái họ Trương này
trước giờ chưa từng cưỡi ngựa. Khi được đỡ lên lưng
8ngựa thì kêu la thảng thốt, còn suýt chút nữa bật
khóc, hại cho huấn luyện viên phải toát mồ hôi hột:
“Cô Trương… Cô Trương… Hãy thả lỏng một chút, cô
cứ nắm dây cương chặt như thế, tôi e ngựa còn căng
thẳng hơn cô đấy”.
Thủ Thủ không thấy có gì đáng cười. Lần đầu cô
cưỡi ngựa là lúc còn rất nhỏ, khi ấy cô hoàn toàn
không biết thế nào là sợ hãi. Bác hai dẫn cô và mấy
chị em họ nữa đến trường đua, đây quả là bãi sân
cỏ rộng, giống như một thảo nguyên đích thực. Cô
ngồi trên lưng ngựa phi thỏa thích, dường như không
gì có thể ngăn cản được bước chân cô, chỉ có trời
cao thăm thẳm với những tầng mây mỏng, bốn bề bát
ngát. Tiếng gió vun vút bên tai khiến ai nấy đều
muốn cất cao giọng hát hòa theo nhịp gió. Mà trên
9thực tế lúc đó cô cũng đang hát thật. Mấy anh chị
em cùng hát vang từ bài “Bắn bia trở về” đến bài
“Phiêu diêu đi một chuyến”, hát cho tới khi cổ họng
khô rát, nhưng cô vẫn cảm thấy thích thú, quả thật
là rất vui! Niềm vui vô âu vô lo khó hình dung ấy
cũng rất dễ lan truyền từ người này sang người
khác.
Chính vì thế đến một người vốn nghiêm khắc như bác
hai cũng đồng thanh cất cao giọng hát: “Quân đội
cách mạng ai cũng phải ghi nhớ, tam đại kỷ luật,
bát điều chú ý…”.
Con ngựa Ôn Huyết mà Kỷ Nam Phương nuôi đẹp vô
cùng. Đôi mắt Thủ Thủ lóe lên khi thấy con tuấn mã
được dắt ra từ tàu ngựa. Con vật to lớn này đích
thị đến từ Hannover nước Đức. Thực ra mà nói, cũng
10giống như Diệp Thận Khoan, Kỷ Nam Phương là một tay
chơi khét tiếng, không gì không biết, thế nhưng
anh chỉ hận một nỗi không thể điều tra được về mười
tám đời tổ tông huyết thống của chú ngựa này.
Thủ Thủ ca ngợi con ngựa không ngớt: “Trước đây
không lâu, khi thực tập ở đài truyền hình, em có
làm chương trình thể dục thể thao, còn đi phỏng vấn
một vài câu lạc bộ cưỡi ngựa, nhưng cũng chưa từng
thấy con ngựa nào đẹp đến thế!”.
Kỷ Nam Phương nghe vậy, mỉa mai: “Một con nhóc như
em thì làm tiết mục thể thao nỗi gì”.
Thủ Thủ không phục: “Anh có bản lĩnh thì kiến nghị
lên thế vận hội Olympic không cho tuyển thủ nữ
tham gia đi! Chỉ giỏi kỳ thị giới tính!”.
Luôn luôn là như thế, Thủ Thủ mà ở cùng Kỷ Nam
11Phương thì chưa đầy nửa tiếng sau họ đã bắt đầu cãi
vã.
Khi nhỏ, Kỷ Nam Phương còn nhường nhịn Thủ Thủ một
chút, vì cô ít tuổi hơn anh, lại là con gái, cho
nên anh không có hứng đôi co với cô. Khi anh đi
nước ngoài về, cô cũng đã học đại học. Ngày lễ tết,
anh theo bố đến chúc tết nhà ông nội cô. Hai vị
phụ huynh ngồi trên lầu nói chuyện. Anh và cô cùng
mấy anh chị em khác ngồi dưới lầu tán gẫu. Thỉnh
thoảng nhắc đến Michael Schumacher, cô lại nói xen
vào. Thế là hai người cùng gân cổ tranh luận. Thủ
Thủ mồm mép lanh lợi, Kỷ Nam Phương cũng chẳng kém
phần quyết liệt. Chủ đề từ đội xe đua Ferrari đến
ba mươi hai khúc biến tấu của J.S.Bach vẫn bất phân
thắng bại. Cuối cùng, Diệp Thận Dung - người anh
12họ khác của cô - không chịu được bật cười thành
tiếng: “Nhìn xem họ có giống hai con gà chọi
không?”.
Diệp Thận Khoan bật cười, Kỷ Nam Phương cũng cười
theo, còn Thủ Thủ thì vẫn không cam tâm. Lần tranh
cãi này tạm gác qua một bên. Nhưng lần gặp gỡ sau
đó không biết vì chuyện gì Kỷ Nam Phương và Thủ Thủ
lại bắt đầu châm ngòi cho cuộc đấu khẩu mới, mà
một khi đã nổ ra thì không sao dập tắt được. Kể từ
đó mỗi khi Diệp Thận Khoan thấy hai người ở cạnh
nhau, anh ấy lại rút ra điếu thuốc, nói:“Hai người
cãi nhau trước đi. Tôi đi hút điếu thuốc cái đã”.
Lần này Thủ Thủ nhất thời hết giận. Thực tình
ngoài Diệp Thận Khoan và Kỷ Nam Phương, còn cả đám
người đi cùng họ nữa, mãi mãi vẫn chỉ coi cô là một
13đứa trẻ. Khi biết cô bắt đầu yêu Dịch Trường Ninh,
Diệp Thận Khoan đã vô cùng kinh ngạc: “Nhóc, em
vẫn còn nhỏ mà”.
Cô tức tối gân cổ cãi: “Em sắp mười chín rồi, còn
nhỏ gì nữa chứ? Lúc anh mười chín tuổi, anh đã thay
mấy lần bạn gái rồi còn gì”.
Câu nói ấy khiến Diệp Thận Khoan tức muốn chết.
Sau này Diệp Thận Khoan thường than thở với Kỷ Nam
Phương rằng: “Haizzz, đến Thủ Thủ còn có bạn trai,
chúng ta đều già mất rồi”.
“Hàm hồ!”, Kỷ Nam Phương cười vào mũi vị đại công
tử của Diệp gia, tay anh vẫn đang ôm một mỹ nhân
vào lòng, nâng chén rượu lên nói: “Cậu chẳng qua
cũng chỉ hơn tôi hai tuổi. Vậy mà đã muốn ‘rửa tay
gác kiếm’, dừng cuộc chơi sao? Chẳng thà bây giờ về
14nhà với vợ cho rồi”.
“Cậu đừng có mạnh miệng”, Diệp Thận Khoan - người
mới kết hôn chưa bao lâu - đắc chí nói tiếp: “Hôn
nhân cũng có cái hay của nó. Tại sao? Chơi bời sẽ
càng dễ dàng hơn. Chỉ cần vợ cậu không nói gì, bố
mẹ cậu cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ. Mà nếu vợ cậu
không phàn nàn thì người lớn còn nói gì được nữa
chứ? Cho nên Nam Phương ơi, hãy kết hôn đi. Qua
được cửa ải đầu tiên là sẽ qua được tất cả. Đó cũng
là lợi ích từ hôn nhân đấy”.
Cô gái bên cạnh Kỷ Nam Phương, nghe thấy vậy không
chịu được, vừa giận dữ vừa chán nản lên tiếng:
“Ôi! anh xấu bụng thật đấy”.
Kỷ Nam Phương không hề quan tâm bèn nâng cằm cô ấy
lên cười hà hà và nói: “Bọn anh, ai cũng xấu xa
15hết cả rồi. Còn em nữa, rơi vào miệng cọp mà không
biết”.Hai người lúc cười lúc đùa, xem ra rất hợp
ý!Buổi cưỡi ngựa hôm ấy đã xảy ra một sự cố nho
nhỏ. Trương Khả Như chẳng may bị ngã ngựa trẹo
chân. Không biết xương có bị tổn thương gì không,
nhưng lúc ở trên bãi cát mãi không đứng lên được.
Những người có mặt đều không ai để ý. Ngay cả Kỷ
Nam Phương cũng chỉ gọi tài xế đến đưa cô ấy tới
bệnh viện. Chỉ có mình Thủ Thủ đề nghị sẽ đi cùng:
“Để em đưa chị ấy đến bệnh viện”.
Lúc đó, ngay cả Trương Khả Như cũng cảm thấy rất
bất ngờ, nói: “Tiểu Diệp, không cần đâu. Chị đi một
mình được rồi, em cứ chơi vui với mọi người đi.
Đừng để mất hứng”.
“Em đưa chị đi”, Thủ Thủ vẫn nhiệt tình đề nghị.
16Kỷ Nam Phương cũng không buồn để ý, nói: “Vậy em
đưa cô ấy đi đi”.
Rồi sau đó tiện thể dặn dò tài xế: “Nhớ chăm sóc
tốt Thủ Thủ!”.
Thủ Thủ cảm thấy dở khóc dở cười, rõ ràng người bị
thương là Trương Khả Như cơ mà. Lúc lên xe, Trương
Khả Như ái ngại nói: “Thật sự là không cần. Thế
này phiền em quá”.
Thủ Thủ nghe thấy vậy, trong lòng có chút hổ thẹn.
Thực ra đây chỉ là cái cớ để cô rời khỏi đó mà
thôi. Cũng chính vì cảm giác tội lỗi ấy mà Thủ Thủ
đã rất nhiệt tình giúp Trương Khả Như làm thủ tục
tại bệnh viện cũng như dìu cô ấy vào thang máy. Khi
tài xế giúp họ đi lấy phim chụp X quang, cô ngồi
đợi cùng Trương Khả Như trên ghế đá. Bất chợt có cô
17y tá đi ngang qua, nhận ra Trương Khả Như, cô ta
bèn hô hoán lên. Lát sau, một đám người vây quanh
hai cô gái, chen nhau đòi xin chữ ký.
Trương Khả Như không hề tỏ ra mình đang bị bệnh,
cười tươi ký cho các fan hâm mộ. Thủ Thủ bị đẩy ra
ngoài đám đông. Cô rất ít khi rơi vào hoàn cảnh bị
phớt lờ thế này nên tự nhiên thấy bản thân thật nực
cười. Thực ra Trương Khả Như rất trẻ, chắc cũng
không lớn hơn Thủ Thủ là mấy. Đôi mày ngài đẹp như
tranh vẽ trên gương mặt nhỏ nhắn, hài hòa xinh xắn,
Thủ Thủ chắc mẩm Khả Như lên màn ảnh nhất định sẽ
rất ăn hình.
Lúc lên xe về, Trương Khả Như chau mày nói: “Lần
này thì xong rồi. Mươi ngày nửa tháng không đi làm
được, công ty chắc sẽ mắng tôi chết mất”.
18Khả Như rất sợ người quản lý của mình. Nghe nói
ông là một kẻ sắt đá có tiếng nhất trong nghề, và
ông ta cũng đã từng lăng xê nhiều tên tuổi lớn, cho
nên rất có uy quyền, Trương Khả Như sợ ông ta
khiếp vía. Cô một mực kéo Thủ Thủ đi ăn cơm cùng
với mình: “Có chết thì cũng phải làm con ma no. Đợi
ăn xong, tôi sẽ gọi cho ông ấy, tránh trường hợp
bị ông ấy mắng không nuốt nổi cơm.”
Một người xinh đẹp đến thế, khi than thở lại càng
dễ động lòng người. Thủ Thủ không thể nào khước từ
lời đề nghị và đồng ý đi ăn cơm cùng với Khả Như.
Trương Khả Như là người Hồ Nam nên ăn cay rất
giỏi. Thủ Thủ cũng thích vị cay. Hai người hợp khẩu
vị, đánh chén một mạch hết veo đồ ăn thức uống
trên bàn. Trương Khả Như chun mũi hít hà, sắc môi
19thắm hồng khi khóe miệng khẽ cong lên, để lộ vẻ
xinh xắn dễ thương khó diễn tả thành lời: “Dễ chịu
quá. Bình thường quản lý không cho tôi ăn thoải mái
như vậy đâu, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến cổ họng”.
Thủ Thủ thấy ngạc nhiên hỏi lại: “Đến cả ăn cũng
không được tùy ý à?”.
“Tất nhiên! Tôi cũng không được phép ăn nhiều nữa.
Ngày nào cũng chỉ ăn sa lát và hoa quả tươi. Lần
trước, tôi thèm quá không chịu nổi, ăn hai cái cánh
gà, kết quả là buổi tập thể hình hôm đó, tôi phải
chạy trên máy chạy bộ đúng ba tiếng đồng hồ. Hic,
tàn nhẫn chết đi được.”
Một cô gái mới hai mươi tuổi đầu vẫn còn giữ những
điệu bộ của trẻ con, Trương Khả Như lè lưỡi làm
mặt quỷ, nói: “Dù sao lần này tội của tôi cũng
20không thể tha. Thôi đã làm thì đành chịu vậy”.
Nói đến đó, Thủ Thủ bỗng thấy Trương Khả Như cũng
khá thú vị.
Cô rất ít khi qua lại với bạn gái của các anh cũng
vì chịu ảnh hưởng từ việc giáo dục của gia đình.
Bởi lẽ bạn gái của các anh mãi mãi chỉ là bạn gái
mà thôi, không đời nào thay đổi. Còn nhớ mấy năm
trước, Diệp Thận Khoan có yêu một cô gái, tình cảm
rất chân thành. Anh ấy còn cãi vã với gia đình một
trận om sòm, rồi chuyển ra ngoài ở riêng, vậy mà
kết quả vẫn không tránh khỏi việc chia tay cô bạn
gái ấy. Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy ông anh họ
phong độ lẫy lừng của mình suy sụp tinh thần. Anh
ấy không hề say, tay bưng ly trà Mao Tiêm nóng hổi
đứng trước giàn hoa lan trong vườn, rồi khẽ đổ ly
21trà lên bông “Thiên thủ Quan Âm” đẹp nhất.
Nụ cười của anh họ cô lúc đó đượm vẻ buồn chua
chát: “Mây thường trôi nhanh, còn pha lê thì dễ vỡ.
Thủ Thủ, những thứ tốt đẹp trên đời này trước giờ
đều khó lòng tồn tại lâu bền được”.
Lúc đó, cô chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Nghe
anh nói thế thì nhíu mày tức giận: “Anh hai, anh
dễ dàng từ bỏ quá đấy. Tình yêu đích thực sẽ luôn
chiến thắng”.
Bây giờ nghĩ lại đúng là ngày đó cô ngây ngô đến
nực cười.
Sau hôm đó, Thủ Thủ và Trương Khả Như cũng không
liên lạc lại với nhau. Hai tháng sau, Thủ Thủ tình
cờ gặp lại cô ấy khi đi ăn cùng với Kỷ Nam Phương.
Khả Như vừa nhìn thấy cô liền rút trong túi ra tấm
22vé, cười bảo: “Chuyện lần trước vẫn chưa kịp cảm ơn
em. Đây là vé buổi biểu diễn của chị vào tuần sau.
Nhớ đi xem nhé!”.
Thủ Thủ tất nhiên không từ chối tấm vé vì bạn cô
rất đông, có thể chuyển nhượng lại cho ai đó.
Cho nên khi nhận được điện thoại của Triệu Thạch -
người quản lý của Trương Khả Như, cô rất đỗi ngạc
nhiên.Không có nhiều người biết số điện thoại của
Thủ Thủ. Triệu Thạch gọi điện đến nơi cô thực tập
hỏi số. Ông ta dù là một người nổi tiếng, nhưng cô
biết quá trình dò ra số máy của mình cũng không hề
đơn giản, mà lời lẽ ông ta nói cũng rất đỗi khách
sáo và thận trọng. Trong suốt cuộc điện thoại, cô
chỉ lặng yên nghe ông ta nói, sau đó mới lên tiếng
đáp: “Vậy, tôi sẽ đến bệnh viện thăm cô ấy”.
23Thực tình Trương Khả Như không nên liều mình như
thế. Nhưng chắc lúc đó cô ấy tan nát cõi lòng,
không biết làm gì khác hơn. Vì bản thân Thủ Thủ
cũng từng có ý nghĩ dại dột ấy trong chính giây
phút Dịch Trường Ninh dứt áo ra đi năm nào.
Trương Khả Như nằm trong một bệnh viện tư nhân.
Công ty quản lý của cô ấy rất cẩn trọng, không để
lọt tin tức cho giới truyền thông biết. Thủ Thủ
mang theo một bó hoa vào thăm, thấy Khả Như đã gầy
đi rất nhiều.
Hốc mắt dường như lớn thêm trên gương mặt nhỏ
nhắn, lúc này Khả Như không trang điểm nên sắc mặt
rất nhợt nhạt. Nhìn thấy Thủ Thủ, sự hoang mang
hiện lên trên khóe mắt làm vẻ non nớt của cô gái
mới lớn càng rõ nét hơn.
24Thủ Thủ cắm hoa vào bình, Trương Khả Như dè dặt
hỏi: “Anh ấy vẫn ổn chứ?”.
Thủ Thủ cắm lại những bông hồng đỏ tươi. Bông hoa
nở yêu kiều, ngọt ngào là thế, nhưng chỉ đến ngày
mai thôi chúng sẽ tàn. Thật đúng như anh họ cô từng
nói: “Mây thường trôi nhanh, còn pha lê thì dễ vỡ.
Những thứ tốt đẹp trên đời này trước giờ đều khó
lòng tồn tại lâu bền được”.
Trương Khả Như thấy Thủ Thủ không nói gì, cô hốt
hoảng hỏi: “Có phải anh ấy giận chị rồi không?”.
Thủ Thủ ngồi trên ghế, liếc nhìn đôi mắt kiều diễm
của Trương Khả Như, sau đó thở dài.
Khả Như lúc này giống như một chú thỏ đang kinh
sợ, không biết phải nói gì thêm nữa.
Thủ Thủ nãy giờ chỉ im lặng. Danh sách bạn gái của
25Kỷ Nam Phương từ trước tới giờ có thể dài mấy
trang giấy. Một số người cô được trực tiếp gặp mặt,
một số chỉ nghe nhắc đến. Có người đẹp đến nao
lòng, có người nhan sắc cũng chỉ thường thường bậc
trung. Người đi bên cạnh Kỷ Nam Phương lâu nhất
cũng được gần hai năm, ngắn nhất thì hai ba ngày.
Chia tay cũng có người gây chuyện ồn ã, nhưng Kỷ
Nam Phương đều dàn xếp ổn thỏa. Anh vung tiền không
tiếc tay. Đối với Kỷ Nam Phương mà nói, tiền bạc
trước giờ không phải là vấn đề khiến anh cân nhắc,
đắn đo.
Cuối cùng, Trương Khả Như nói: “Cảm ơn em, chị
hiểu rồi”.
Sắc mặt Trương Khả Như cũng đã bình thản trở lại,
lúc này trông cô như người vừa ngủ dậy, chỉ có nỗi
26buồn vẫn chan chứa trong đôi mắt: “Chị biết chị thế
này là không nên, nhưng cũng chẳng thể làm gì
khác”.
Thủ Thủ nhớ lại những vần thơ cô đã đọc thuở nào:
Du xuân
Hoa đào bay ngợp trời.
Hỏi trên đường có ai còn niên thiếu?
Đủ phong lưu.
Thiếp nguyện theo cùng về làm vợ
Một đời hưu.
Dẫu có bị ruồng bỏ
Không sầu ưu.
Phải thật sự yêu, yêu lắm, yêu sâu sắc mới có được
cái dũng khí dâng hiến trái tim mình mặc cho người
khác chà đạp.
27Về đến nhà, cô gọi điện cho Kỷ Nam Phương. Âm
thanh hỗn tạp từ đầu dây bên kia truyền đến, có
tiếng cười nói, tiếng chơi bài… náo nhiệt vô cùng.
Vừa nghe, Thủ Thủ đã biết họ đang ngồi sát phạt
nhau. Cô không hiểu tại sao mình bỗng cảm thấy tức
giận: “Kỷ Nam Phương, em có chuyện gấp muốn gặp
anh”.
“Hả?”, Kỷ Nam Phương chưa nghe Thủ Thủ nói chuyện
kiểu này bao giờ, nên thấy hơi lạ. Thủ Thủ nghe
thấy tiếng người bên cạnh nói vọng trong điện
thoại:“Nam Phương, cậu có ăn con Tứ Đồng không?”
“Không ăn, không ăn.”
Hình như Kỷ Nam Phương đã đứng dậy đi ra chỗ khác
yên tĩnh hơn, âm thanh ồn ã cũng lùi xa dần. Kỷ Nam
Phương không giấu nổi ngạc nhiên: “Rốt cuộc có
28chuyện gì vậy?”.
“Biết chuyện quan trọng là được”, Thủ Thủ nói lạnh
nhạt. Cô kéo dài giọng, khuôn mặt dường như cũng
dài thêm ra. Dù biết rằng Kỷ Nam Phương không nhìn
thấy, nhưng cô vẫn tỏ vẻ tức tối: “Anh đến gặp em
ngay bây giờ”.
Cô biết mình đã giận hờn vô cớ, nhưng cứ nghĩ tới
Trương Khả Như là lập tức cô nghĩ đến chính mình.
Cả hai đều yếu đuối như nhau, đều không có tự tôn
như nhau, và đều không còn cách nào khác ngoài việc
chỉ biết ôm nỗi đau đợi người ấy quay lại. Nhưng
điều đó vĩnh viễn không thể được.
29