Mười năm
Mười năm trước, tôi từng nghe một câu nói, đó là
câu nói nữ chính nói với nam chính trong bộ phim cũ
The Piano, cô ấy nói: “Tất cả mọi thứ, cuối cùng,
đều quy về sự tĩnh lặng”.
Lúc đó, tôi không hiểu hàm ý của câu nói đó, nhưng
hôm nay, khi tôi đang bước đi dưới ánh dương của
bầu trời New York, tôi đã nhớ lại một số người, một
số chuyện từng xảy ra, nghĩ về ngày xưa cũ, tôi
mới biết rằng câu nói ấy quả thực làm cho con người
ta cảm thấy đau xót.
Tất cả, tất cả mọi thứ, cuối cùng, quả thực sẽ quy
về sự tĩnh lặng.
Nhưng, tôi biết, cho dù chỉ còn lại sự tĩnh lặng
thì những con người kia, những câu chuyện kia vẫn
1mãi là một vết sẹo trong lòng tôi, chỉ chực bóng
tối ùa về sẽ khiến tôi âm thầm đau đớn.
Nhưng nỗi đau đó lại không thể quên, như nỗi buồn
của cơn say khi say rồi lại phải say thêm một lần
nữa.Tôi luôn dự định viết về tình yêu đầy giày
vò này, nhưng tôi biết rằng tôi vĩnh viễn không
thể miêu tả hết được, không thể bộc bạch với mọi
người hết được.
Cái mà tôi đã viết ra chỉ là một phần nhỏ, còn
phần chính của tình yêu lại nằm ở núi băng trong
cõi lòng đã bị che giấu hàng nghìn… hàng vạn năm…
Nghìn vạn năm sau, nếu như, nếu như bạn còn nhớ
đến tôi thì hãy khẽ thầm gọi tên tôi, tôi nghĩ rằng
cho dù tôi đã chết, nhưng linh hồn tôi vẫn biết
nói, tôi ở đây, mãi mãi ở đây, chờ đợi bạn.
2