Đầu chương Trang trước Trang tiếp Cuối chương Thoát
Đường Cùng - Nơi Khởi Đầu Cho Cuộc Sống Mới

ĐƯỜNG CÙNG NƠI KHỞI ĐẦU CHO CUỘC SỐNG MỚI

Tác giả: Alan Cohen

Alan Cohen

Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình sẽ chết cách nào, tôi

không bao giờ hình dung ra nó lại nằm trong tay

của mình như vậy.

Lúc này đứng trên rào chắn màu cam rám nắng của

Cầu Golden Gate với hai đầu gối run dữ dội, tôi

nhìn chằm chằm vào mặt nước đóng băng 60 mét bên

dưới. Trăng tròn tỏa ánh sáng kỳ quái khắp những

chỗ lồi nổi sóng dữ đen ngòm như muốn nuốt chửng

tôi. Nỗi sợ bám chặt cái cổ trần của tôi giống như

bàn tay băng giá đang cố tình làm toàn thân tôi tê

cứng. Một giọng nói trong đầu tôi rít lên: Lao

xuống đi và tự cứu mình trong khi mày còn có thể!

1

Nhưng tôi đã quyết định. Ngay cả một cái chết đau

đớn cũng có thể không tồi tệ hơn sự bi thảm đã tàn

phá tôi lâu nay.

Cái đêm tôi nhìn thấy họ vẫn hành hạ tôi. Qua ô

cửa phủ sương mù của chiếc Mercedes màu xanh sẫm,

tôi thấy cô bạn gái của mình giạng chân ông chủ của

nàng ra. áo của Vicky vén lên quanh phần eo và

nàng đang cỡi ông ta như một con vật. Lạy Chúa… họ

thậm chí không thể đợi cho đến khi đi vào phòng,

chỉ cần bước ra khỏi xe.

Cơn giận phừng phừng nổ tung trong đầu tôi. Tôi

gào lên khi nện vào cửa xe, “Các người nghĩ các

người đang làm cái trò chết tiệt gì vậy, Vicky?”

Bị phá đám, Vicky kéo thẳng quần áo của nàng và

lau sạch hơi sương bên trong cửa kính xe. Khi nhận

2

ra tôi, nàng làm ra vẻ đau khổ và quay hạ kính xe,

nói qua màn đêm, “Xin lỗi, Linden. Em không định

làm thế – đó chỉ là chuyện tình cờ”.

“Hãy hiểu cho, anh bạn”, Ian làu bàu trong bóng

tối. “Người phụ nữ này đáng sống với người đàn ông

có thể dọn chỗ cho cô ta”.

Vicky nhìn vào mắt tôi một lát, và rồi cửa kính xe

lặng lẽ đóng lại, ngăn cách tôi giống như con chó

hoang. Tôi đập ầm ầm lên mui xe và loạng choạng

bước đi, điên dại với nỗi nhục và cơn giận.

Sáu tháng kế tiếp đúng là địa ngục. Ngày sau đó

Time Out cho tôi nghỉ việc, và trên đường về nhà,

bộ truyền lực của xe hỏng ở cây số 101. Trong lúc

tôi gom tiền để thuê thợ sửa, thành phố lại gom nó

vào bãi rác. Trong hai tháng tôi không thể trả tiền

3

thuê nhà; chủ nhà quăng đồ đạc của tôi ra vỉa hè;

khi tôi trở lại, chúng đã bị đánh cắp. Tôi liều

mạng đi tìm một việc khác, nhưng không ai thuê cả.

Cuối cùng tôi gọi cho mẹ mình, hy vọng bà gửi cho

tôi ít tiền. Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng xin,

bà đã nói cho tôi biết rằng anh bạn thân nhất của

tôi từ hồi học trung học đã treo cổ tự tử trong

phòng ba ngày trước đó. Khi tôi nghe thấy điều ấy,

mọi thứ đều sụp đổ hoàn toàn. Tôi bắt đầu thả bộ

trên phố mà không biết mình lang thang mất bao lâu.

Cuối cùng bàn chân tôi sưng phồng, và bị nhiễm

trùng; khi tôi tới phòng cấp cứu, người ta không

chịu chữa cho tôi vì không có bảo hiểm

Tôi thất thểu đi về phía cây cầu.Vicky không là

người bạn gái duy nhất mà tôi có–chỉ là người duy

4

nhất mà tôi yêu thương. Vẻ lộng lẫy và nụ cười

quyến rũ của nàng làm rung động mọi chàng trai bước

vào văn phòng Time Out, và tôi cũng không ngoại

lệ. Khi tôi rời bài điểm phim, giọng nói mượt mà

của nàng làm tôi nguôi ngoai và những cuộc trò

chuyện của chúng tôi biến thành những khoảng thời

gian dịu dàng, tôi bước ra khỏi văn phòng đầy ồn ào

và tìm cớ trở lại chỉ để nhìn nàng. Khi nàng đồng

ý đi ra ngoài với tôi, tôi cảm thấy tim mình như

nhảy khỏi lồng ngực. Những cuộc hẹn hò của chúng

tôi biến thành cuộc tỏ tình triền miên được làm dịu

bằng những cuộc tranh luận suông và những trận

cười như con trẻ. Nhưng khi hầu như nàng thèm nhỏ

dãi những bộ áo váy treo trong cửa tiệm Macy và quá

cảm kích bởi chiếc C350 mới của ông chủ, tôi như

5

thấy đang ngồi trên bom nổ chậm. Tôi phải học một

cách khó khăn rằng sự phản bội đôi khi rập rình ở

cả những lúc ta vui vẻ nhất.

Nhưng lúc này không thứ gì là quan trọng nữa–một

lúc sau là qua hết. Tôi giữ vững mình một lúc dựa

vào dây neo thẳng đứng, nghỉ lấy hơi, và nắm lấy

nó. Đây là cơ hội cuối cùng của mày để quay trở

lại, giọng nói ấy van vỉ tôi. Nhưng không có sự

quay trở lại. Tôi phải cắt nỗi đau trong tim mình.

Chỉ một bước nhỏ và nó sẽ qua hết.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy có cái gì đó chạm vào bàn

chân. Tôi nhìn xuống thì thấy một bàn tay đang đặt

trên mắt cá chân tôi. Không phải là túm lấy hoặc ép

chặt chỉ chắc, nhưng dịu dàng.

“Đừng tìm cách ngăn cản tôi!” Tôi gào lớn khi cố

6

thoát ra và chạy vội lên nóc nhà kho nhỏ ở bên

trái, những ngón tay của tôi bọc trong đôi găng

rách nát đang nhức buốt tỳ vào cây thép phơi trong

gió. Tôi căng mắt nhìn xuống màn đêm tăm tối, nhưng

tất cả những gì tôi có thể nhận ra chỉ là cái bóng

tương phản với luồng đèn pha ô tô lướt qua.

“Lần tới còn tệ hại hơn”, một giọng nói phát ra từ

bóng tối.Đó là giọng của một người đàn ông–khá

trẻ, có âm mũi yếu ớt.Tôi nhìn kỹ hơn.

Vẫn chỉ là một hình dáng lờ mờ, “Không còn bất cứ

lần nào nữa!” Tôi hét lại. “Tôi sẽ chết ở đây!”“Đó

là điều anh nói lúc này, nhưng anh sẽ nói lại–và

nỗi đau của anh sẽ sâu xa hơn, sâu xa hơn nhiều”.

Tôi quỳ gối trước anh bạn ở bên kia nóc nhà kho,

nơi tôi có thể nhìn thấy con mèo Cheshire–như thể

7

nó có những cái răng và đôi mắt hình quả hạnh

lớn.“Anh cho rằng anh là ai–Trời ạ?” Tôi hỏi.“Tất

nhiên!”

Anh ta cười thầm. “Giống như anh!”Như thể bởi một

bàn tay vô hình nào đó, sương mù cuồn cuộn và bốc

hơi đủ để tôi nhận ra cái áo choàng đen với cái váy

nâu sẫm rủ xuống bên dưới. Đúng điều tôi cần–một

vị cứu tinh ăn mặc quần áo của người khác giới.“Bỏ

cái trò ấy đi và để tôi làm điều tôi tính làm”. Tôi

la lên, cảm thấy chỗ nứt của môi đau buốt.Yên

lặng. Có lẽ anh ta muốn nói gì. Tôi quay lại nhìn

về phía vịnh

“Không có chỗ để chết ở đây”, ông ta nói to,

giọng truyền qua đêm tối ẩm ướt như hồn ma. “Anh có

thể giũ bỏ thân xác, nhưng nỗi sợ sẽ ám ảnh anh

8

qua dòng thời gian. Anh sẽ phải nếm trải những điều

tệ hại hơn sắp tới”.

Đang lúc giận dữ, tôi bước lui xuống rào chắn. Đôi

mắt của ông ta lấp lánh, cả trong đêm tối.“Anh

đang đày đọa bản thân, và anh sẽ chuốc lấy nó hết

lần này đến lần khác”, ông ta nói tiếp, “trừ khi

anh biết cách tìm cho mình lối thoát”.

Tôi nhảy xuống lề đường và nhìn trực diện ông ta.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy ông ta khá thấp bé. Da

ông ta ngăm đen, cặp lông mày rậm vểnh lên chạm vào

mép đáy của cái mũ đan màu nâu sẫm phủ gần hết

trán.“Nếu anh muốn bỏ đi, hãy bỏ đi như một người

hùng, đừng như một thằng hèn”, ông ta nói với tôi.

Cáu tiết, tôi túm lấy cổ áo ông ta và nhấc bổng

lên. Tôi có thể dễ dàng quăng ông ta vào vịnh,

9

nhưng xem chừng ông ta chẳng sợ.“Anh rất kiên

quyết”, ông ta nói. “Tốt. Giờ hãy cho biết ý định

thực của anh là gì”.Tôi buông ông ta ra. “Vậy ông

bạn nghĩ tôi muốn gì nào?” Tôi không thể tin cú

giật mạnh thình lình của tôi lại nghiêm trọng đến

vậy.“Điều mà mọi người muốn”, ông ta trả lời. “Là

được tự do”.

Tôi không thể tranh cãi về điều ấy. “Và ông bạn

biết cách để tôi được tự do chứ?... Không nhảy

xuống phải không?”

Chàng lùn lui lại một chút và chộp lấy tôi. Tôi

liên tưởng ngay đến việc ông ta có thể bước vào

lòng đường và bị nghiền nát. Một phần tôi mong như

thế để có thể làm theo ý mình. Nhưng phần khác tôi

lại thấy tò mò.

10

“Hãy cho tôi một tuần và tôi sẽ cho anh biết cách

kết thúc vấn đề như thế nào”, ông ta nói với tôi.

“Cách để sống và cách để chết. Sau đó anh sẽ thực

sự được tự do”.“Ông bạn đang tìm cách lừa tôi

chắc”, tôi đốp lại, và lại đi về phía rào

chắn.“Tiến tới đi và hãy nhảy xuống”, ông ta đáp

lại.

“Chúng ta sẽ gặp lại ở đây, chẳng hạn thế, một

trăm năm chăng?”Tôi rợn người. ý nghĩ đi qua cuộc

đời như thế này một lần nữa thật kinh hoàng. Một

nỗi thất vọng sâu xa không thể hình dung được xuất

hiện trong đầu tôi.“Mau chân lên”, sau một lúc ông

ta la lên. “ở đây trời đang hết lạnh dần rồi”.Tôi

hít một hơi dài. “Nhưng ông bạn không thuyết phục

tôi chứ?”“Rồi chính tôi sẽ đưa anh lại đây, giúp

11

anh lên tới tay vịn, và cầu cho anh được như ý

muốn”.

Tôi nhìn kỹ đôi mắt lạ lùng kia và cảm thấy khuây

khỏa lạ thường. Điều gì đó trong tôi bảo tôi hãy

chú ý.“Ông bạn là ai?”“Tên tôi là Tashi”, ông ta

trả lời, kéo cổ áo lên che gió lạnh.“Tashi?”

“Nó có nghĩa là ‘vận may’, ông ta giải thích. “Anh

chỉ có một vài cơ may thôi”.“Ông bạn đang làm gì ở

đây? Chỉ là người đi ngang qua, hay là một loại

thiên thần nào đó?”“Cả hai”, ông ta trả lời khi

quay đi và hướng về phía thành phố.

Sáng hôm trước khi đi tới cây cầu, tôi tới thăm mẹ

và cha dượng. Cha ruột của tôi mất lúc tôi được

tám tuổi. Một ngày nọ ông nói với tôi, “Linden,

không gì trên đời bỗng dưng mà có. Mọi cái đều do

12

con tạo ra”.

Rồi ông đóng cánh cửa phía sau ông, và tôi không

bao giờ thấy lại ông nữa. Vào lúc đó tôi không rõ

ông là một hiền nhân hay một thằng con hoang. Một

năm sau mẹ tôi gặp Bill trong chương trình gây

quỹ chính trị. Bà là giám đốc lễ tân của khách sạn,

còn ông đang tái ứng cử để được bầu vào cơ quan

lập pháp của bang. Bà đã bị mất chồng và đang đơn

độc, còn ông thì mất mát và đơn độc vì sự xáo trộn

của cải và quyền lực.

Sáu tháng sau họ lấy nhau, và khi Bill thất cử, họ

chuyển tới vùng Nob Hill thanh lịch, chủ yếu sống

dựa vào những thứ cha dượng của tôi gom góp được

từ những việc phụ khi ông còn tại chức.

Họ sống hãnh tiến cùng lối xóm, nhưng đối với

13

tôi, nó như thể một sự cạnh tranh lớn để có được

những chiếc xe hơi xa xỉ, những khu vườn nghệ

thuật, và những quang cảnh xa hoa. Nó là thiên đàng

thật, hay là địa ngục được ngụy trang như thiên

đàng? Mẹ tôi luôn là người ra mở cửa. “Linden!” Bà

chào tôi vừa với vẻ ngỡ ngàng vừa với vẻ ngán

ngẩm. Ngoại trừ cuộc hôn nhân của bà với cha tôi,

tôi là nỗi thất vọng lớn nhất của bà. Nhưng bà cố

không đuổi cổ tôi đi.

Tôi không biết có đúng là bà yêu tôi và mong tôi

biến thành thứ gì đó, hay chỉ vì bà không thể chịu

được nỗi buồn phiền vì không thể hiện được vai trò

làm mẹ.“Ai đó?” Bill hỏi. “Mong không phải là người

chào hàng nào đấy”.

“Linden đó”, mẹ tôi trả lời, với giọng của người

14

chào đón và xin lỗi chồng.Không có tiếng đáp

lại.“Vào đi, con”, bà nói trong khi giữ cánh cửa

mở.Bill vặn đài CNN, giọng đều đều đang nói về nền

kinh tế suy yếu.

Mẹ ra hiệu cho tôi ngồi vào cái ghế trường kỷ cạnh

bà, cố che giấu nỗi sợ tôi sẽ làm bẩn cái trường

kỷ đắt tiền. Bill lên tiếng chào cộc lốc. Âm lượng

của đài CNN được mở lớn hơn.“Sao, dạo này con thế

nào?” Giọng mẹ tôi ngọt như mía lùi.“Chuyện gì

thế?” Bill càu nhàu, làm tôi kinh ngạc vì ông có

thể nghe được câu chuyện. “Anh phá sản? Anh cần một

luật sư? Anh làm một cô gái nào đó có bầu?”Mẹ tôi

nhăn mặt.

“Bị sa thải, Bill ạ”, bà nói. “Chúng ta vui vì

gặp Linden, phải thế không nào? Nó khó có dịp tới

15

đây”.Âm lượng của đài CNN lại được mở lớn hơn, cắt

đứt “cuộc trao đổi” với Bill.Tôi nhìn vào mắt mẹ

tôi. “Phần nào con có chút không may, mẹ ạ”, tôi

nói với bà. “Cô gái mà con gặp đã làm nhục con”.Mẹ

mím môi thông cảm và lắc đầu.

Tôi có thể đọc được ý nghĩ của bà: Tội nghiệp

thằng bé. Sao nó lại là kẻ thua thiệt như thế?

Phải chăng nó thừa hưởng các gien khiếm khuyết của

cha nó? “Rồi Time Out đưa giấy sa thải con”. Bà

thở dài. “Rồi con đọc thấy thông báo đuổi khỏi nhà

trên cửa”. Tôi đưa tờ giấy cho bà xem. Bà lại thở

dài. “Con đang muốn biết là con có thể ở lại đây…

chỉ một thời gian ngắn… cho đến khi con hồi phục

lại”.

Trông mẹ tôi thật tội nghiệp. Tôi không muốn xáo

16

trộn thế giới của bà. Tôi chỉ muốn một cái giường

để ngủ. Bỗng nhiên đài CNN tắt ngúm. Bill đã đứng

đó và nhìn tôi. “Câu trả lời là không”, ông ta

quát lên. “K-H-Ô-N-G. Lần gần đây nhất chúng tao

cho mày ở lại đây, khi chúng tao về thì thấy chỗ ở

bốc mùi hôi cả tuần lễ !

Chúng tao phải giặt giũ các bức rèm. Tao không

vượt qua ba thập niên hoạt động chính trị để sống

trong một tiệm thuốc phiện. Mày ba mươi ba tuổi.

Hãy đi kiếm một việc làm tử tế, mày là một con lừa

lười biếng”.

Không đợi câu trả lời, Bill trở lại ghế ngồi, và

một lát sau chúng tôi lại nghe tiếng đài mở to hết

cỡ. Mẹ trông còn đau khổ hơn. “Mẹ xin lỗi, con

yêu”, giọng bà buồn bã. “Đó là lỗi của mẹ…”

17

Chúng ta đang đi đâu?” Tôi hỏi Tashi khi chúng tôi

bước khỏi dốc cầu và đi về phía Đại lộ Lincoln.Ông

ta nhìn qua vai mình và thấy tôi đi khập khiễng,

đang lết sau ông một quãng. “Chân của anh sao

vậy?”“Chỗ rộp bị nhiễm trùng”.Ông ta gật đầu thông

cảm. “Chúng tôi sẽ để anh được chăm sóc ở Phật

viện”, ông ta nói với tôi rồi đi chậm lại đủ để tôi

theo kịp.

Khi chúng tôi quẹo qua Đại lộ McDowell, tôi bị xúi

giục để quay lại, nhưng rồi tôi nhìn thấy những

cái chuồng ngựa bị bỏ hoang nơi tôi đã ngủ hai đêm

cho tới khi bị cớm săn đuổi. Những tòa nhà nhắc tôi

nhớ cơn ác mộng dài mà cuộc đời tôi đã biến thành:

Quần áo bẩn thỉu, ngứa ngáy. Tự tìm dãy nhà vệ

sinh công cộng. Đứng trong tiết trời lạnh thấu

18

xương cạnh đoạn đường dốc của xa lộ, thở hồng hộc,

hy vọng có ai đó nhân từ mở cửa sổ xe để ném cho

đồng bạc.

Làm tổn thương phẩm giá con người trăm lần một

ngày. Tự trách mình vì coi rẻ cuộc sống.Lúc này

không có cách nào để tôi trở lại cuộc sống như một

kẻ vô công rồi nghề chết tiệt.

Nếu sự khó khăn này không qua khỏi, tôi sẽ quay

lại cây cầu, và lúc ấy tôi sẽ không ngưng lại. Tại

sao ông bạn mặc áo váy đó?” Tôi hỏi ông ta khi

chúng tôi leo lên bức tường cao hơn một thước để

băng qua nghĩa trang quân đội lớn. Tashi giơ bàn

tay cho tôi. Đôi mắt của ông ta sáng lạ thường,

như đôi mắt của trẻ nhỏ.

“Đây là cái váy các nhà sư trong tu viện của tôi

19

thường mặc”. “Tu viện của ông?” “Tôi là một nhà sư

Phật giáo Tây Tạng”. “ý ông bạn muốn nói là giống

như Đạt lai Lạt ma và những điều tương tự khác?”

“Đúng, giống như Đạt lai Lạt ma và những điều

tương tự khác”. Tashi xem ra hài lòng vì tôi hiểu

rõ điều đó. “Có lần tôi thấy ông ta nói chuyện ở

Berkeley”, tôi hãnh diện tuyên bố. “Một con người

lịch thiệp điềm tĩnh”. “Đúng, một con người lịch

thiệp hết sức điềm tĩnh”, Tashi tán thành, cười

mỉm.

Rồi ông ta xoay người và tiếp tục đi vào nghĩa

trang. Hình ảnh ông ta bước vào biển bia mộ kia

giống như lời tuyên bố của sự sống đang đi qua sự

chết. Tôi quyết định yên lặng vì tôn kính người đã

khuất.

20

Nói cho ngay, chỗ này xem ra chẳng yên tĩnh. Có

thể một số linh hồn còn quằn quại trong những địa

ngục riêng của họ.

“Ông bạn đang tính dạy tôi về Phật giáo chắc?”

Tôi hỏi khi chúng tôi tới gần phía bên kia nghĩa

trang. “Tôi tính chỉ cho anh cách quẳng nỗi đau

buồn lại phía sau – hãy gọi nó là điều anh mong

ước”.

Khi chúng tôi bước lên vỉa hè, một đôi trai gái

nắm tay nhau bách bộ nhìn chúng tôi chằm chằm.

Đúng là hai kẻ kỳ quặc: một nhà sư mặc áo choàng và

một kẻ lang thang quẫn trí xuất hiện từ nghĩa địa.

“Tiếp tục, ông bạn, ông bạn sẽ làm gì–tính gây sức

ép với tôi một tuần chắc?” Tôi hỏi bằng giọng gây

21

hấn.Tashi dừng lại và nhìn tôi. “Có lẽ đầu óc anh

cần sử dụng một vài cái đinh vít”, ông ta trả lời

hống hách.

“Dường như nó không còn giúp anh được nhiều thì

phải”. Nửa giờ sau chúng tôi tới tòa lâu đài rộng

lớn thời Victoria, được bảo quản kỹ, có cánh cửa

lớn màu đỏ. Tashi nâng thanh thép gõ cửa ngoại khổ

lên và gõ ba lần, tiếng động lan xuống tận Đại lộ

West Pacific. Lúc sau, một nhà sư khác ra mở cửa.

Cả ông ta cũng mặc bộ áo quần nâu sẫm và vàng; ông

ta cao hơn Tashi, nhưng cũng mảnh khảnh như thế.

Chẳng lẽ những người này không ăn gì hay sao?Sau

một vài lời pha trò ngắn, tôi đi theo người hướng

dẫn bí ẩn lên cầu thang gác ẩm mốc có lan can bằng

gỗ dái ngựa. Ở đầu cầu thang tầng hai, Tashi mở cửa

22

dẫn tôi vào căn phòng lớn tối om. Khi ánh sáng từ

hành lang rọi chùm sáng vào phòng, tôi nhìn thấy

bốn giường sofa được xếp đối xứng trên nền nhà, với

những cái mền được gấp gọn ghẽ.

“Đây là chỗ ngủ của anh”, ông ta vừa nói vừa chỉ

cái giường ở góc xa gần cửa sổ.Nó không rộng lắm,

chắc chỉ là phần sửa sang của cái vỉa hè kề bên một

gốc cây tỏa mùi nước tiểu và phân chó.“Sự tập

luyện của anh bắt đầu vào buổi sáng”,

Tashi bảo tôi. “Tập luyện?” Tôi hốt hoảng. “Anh đã

bảo là anh cho tôi một tuần. Nếu anh mong được tự

do, anh phải làm theo lời tôi”. “Này, đây có phải

là một loại giáo phái không?” Tashi mỉm cười. “Anh

được quyền rời khỏi đây bất cứ lúc nào anh muốn”.

Rồi nụ cười của ông ta biến thành cái nhìn trừng

23

trừng. “Anh cũng được quyền hủy hoại mình và được

tái sinh cả triệu lần trong thế giới khổ đau”. Vị

sư chắp hai tay ở thế cầu nguyện và cúi chào tôi.

Sau đó ông ta xoay người và nhẹ nhàng di chuyển như

thể đang trôi đi. Tôi quay lại và kiểm tra căn

phòng. Nó bình dị nhưng sạch sẽ.

Nửa tá mảnh vải nhỏ giống như cờ nhiều màu với

các kiểu dáng Tây Tạng được treo gọn ghẽ trên bức

tường màu vỏ trứng . ở một góc tôi để ý thấy một

bàn thờ nhỏ có hình của một nhà sư già móm mém,

cây nhang trong cái bình bằng gỗ được trang trí

công phu, và cây nến màu ngà. Những tài sản sơ sài

của các môn sinh khác được sắp xếp ngăn nắp dưới

chân giường của họ. Không có những buồng riêng.

Tôi cởi quần jean và vứt nó trên sàn nhà. Sau đó

24

tôi ngả lưng trên giường và bật ra tiếng thở dài

thườn thượt. Tôi nên chết quách đi cho rồi. Cái

chuông chết tiệt không ngừng rung. Tôi kéo gối lên

đầu, nhưng trễ quá rồi tôi trỗi dậy, nhìn ra ngoài

cửa sổ.

Trời vẫn còn tối, với những vệt sáng yếu ớt bắt

đầu lẻn qua tòa nhà bên cạnh.Tôi nheo mắt và ngồi

chống hai khuỷu tay. Vừa khụt khịt mũi, tôi quan

sát các bạn chung phòng trỗi dậy khỏi giường. Một

anh chàng cao, gầy, nước da đẹp, tóc màu hung đỏ,

khoảng tuổi sinh viên.

Một người khác đã luống tuổi, tóc muối tiêu, và

hói. Một anh chàng khác trông như người Nhật, nhỏ

con, dẻo dai, có lẽ ba mươi lăm tuổi; anh ta cúi

xuống cạnh giường và nhặt lên cặp kính tròn nhỏ,

25

nhắc nhớ tôi về người thẩm vấn của quân đội Nhật

Bản hồi Thế chiến II trong một phim cũ nào đó. Ba

môn sinh cúi đầu chào nhau và lặng lẽ mặc quần áo.

Chàng trai trẻ nhìn thấy tôi trước hết nhẹ nhàng

gật đầu chào tôi. Tôi không chào đáp lại.ở chân

giường của mình, tôi thấy một cái áo choàng màu tía

giản dị, rõ ràng đã được Tashi hoặc ai đó được ông

sai đặt ở đây từ đêm trước. Tôi không muốn mặc thứ

đó, nhưng nó được sửa rộng hơn cái quần jean hôi

hám và chiếc áo lạnh ngắn tay của tôi, vì thế tôi

mặc vào.

Trông tôi chắc là kỳ quặc trong bộ đồ đó vì việc

cao nhỏng hơn phần lớn những người Tây Tạng. Tôi

đi vào buồng tắm bên kia đại sảnh, nhìn vào gương

và thấy mình như một gã hề. Tóc tai tôi rối bù,

26

râu ria mọc lởm chởm.

Tôi đi theo những người khác xuống gác vào một

phòng lớn, nơi đã có một nhóm nhà sư và môn sinh

đang ngồi kiết già trên những cái đệm dày, đen

tròn. Căn phòng không được sưởi nóng, và cái lạnh

sáng sớm thâm nhập tôi một cách tàn nhẫn. Tôi ngồi

xuống cái đệm trống và tìm cách ổn định.

Cảm thấy có bàn tay ai đặt trên vai, tôi nhìn lên

thì thấy Tashi. “Vậy là tôi thấy anh đã quyết

định ở lại”. Ông ta dịu dàng nói. Tất nhiên tôi đã

quyết định ở lại, anh chàng ngốc ạ– Rõ ràng tôi

đang ngồi đây, tôi trả lời thầm trong đầu, ý nghĩ

hầu như đủ lớn để ông ta nghe được. “Việc hành

thiền của anh giờ đã bắt đầu”, Tashi thì thào nói

với tôi. “Chỉ cần theo dõi hơi thở của anh.

27

Càng lưu tâm tới nó, anh càng ít xao lãng”.

Tashi ngồi xuống cái đệm bên cạnh mà không cần dùng

tay. Tôi cố gắng tạo sự thoải mái bằng cách ngọ

ngoạy và cựa quậy liên hồi cho đến khi tình cờ

đánh hơi một tiếng thật lớn. Tôi nhìn quanh xem

liệu mình có quấy rầy những thiền giả khác không,

nhưng họ không chú ý gì hết. Có lẽ tôi được phái

tới đây để thử sự tập trung của họ.

Việc thiền định tiếp diễn nhiều giờ–ít ra là tôi

cảm thấy thế. Sau một lúc tôi bắt đầu cảm thấy sốt

ruột. Hai cẳng chân của tôi đau nhức, các ý nghĩ

của tôi vo ve như đàn ong giận dữ. Hai lần sau tâm

trí tôi dịu dần, nhưng rồi khuôn mặt của Vicky

hiện ra như thể trêu ngươi trên màn hình plasma

lớn bên trong trán tôi. Ngay lập tức nỗi đau buồn

28

và sự giận dữ xâu xé tâm hồn tôi bấy lâu nay quay

trở lại.

Tôi muốn nổi đóa, muốn hét toáng lên, và đấm đá

lung tung như đã làm trong công viên và nhà chờ xe

buýt. Nhiều lúc trong thời gian yên lặng, tôi bị

xúi giục bỏ trốn, nhưng rồi buộc mình phải ở lại.

Tôi ghét sự thiền định và quyết định sẽ rời bỏ cái

nơi lố lăng này ngay khi có thể.Cuối cùng nghe

tiếng chuông reo, tôi mở hai mắt ra nhìn chung

quanh và thấy các môn sinh khác bắt đầu vươn vai;

tôi không thể cảm thấy bớt căng thẳng khi duỗi hai

cẳng chân đau nhức.

Giá như Vicky thấy tôi lúc này. Nhưng tôi chắc

rằng hiện nay tôi là người cuối cùng trong tâm trí

của nàng. Tiếng chuông câm lặng nhường chỗ cho

29

tiếng cồng lớn hơn vang vọng khắp thiền đường.

Một vị cao tăng đi vào điện thờ và chậm chạp lách

lên phía trước. Ông ta có cái đầu nhẵn thín và cái

mũi tẹt rộng, ông bước đi với cái bướu khiến tôi

nhớ tới Yoda. Cuối cùng ông tới chỗ ngồi ở phía

trước căn phòng trên tấm đệm hẳn là được dành cho

ông. Tất cả các tăng nhân và môn sinh cúi chào một

cách cung kính.Người đàn ông già, người mà sau này

tôi được biết là Lạt ma Sherap đáng kính, nhắm chặt

hai mắt, và sự yên lặng mong đợi bao trùm toàn

thể.

Sau một lúc im lặng kéo dài, ông mở mắt ra chậm

chạp như một con rùa trăm tuổi, và lên tiếng bằng

giọng êm dịu: “Đời là bể khổ”, Lạt ma bắt đầu với

giọng vang sâu. “Đau khổ phát sinh từ dục.

30

Nếu các bạn không có được điều mình muốn, các bạn

bị khổ sở. Nếu các bạn có được điều mình muốn, các

bạn vui trong chốc lát, nhưng khi các bạn mất nó,

các bạn lại khổ sở”. à, khúc ballad của Linden và

Vicky. “Không gì trên đời này mang lại cho các bạn

sự an tịnh. Không ai có thể làm các bạn hạnh phúc

hoặc lấy mất sự hạnh phúc khỏi các bạn.

Hãy diệt dục sự ham muốn bất kỳ thứ gì bên ngoài

bản thân, và các bạn được giải thoát. Đức Phật đạt

được sự giải thoát trong đời của Ngài, và các bạn

cũng có thể đạt được”. Lạt ma lại ngưng nói và

dành một lúc lâu để trình bày rõ lời dạy tiếp theo

của ông.

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn chán, nhưng những người

khác xem chừng đang háo hức chờ đợi sự truyền dạy

31

của ông. “Đã nhiều năm tôi ngồi hành thiền như

các bạn”, cuối cùng ông ta lên tiếng.

“Tôi đấu tranh với các ham mê của tôi, các nỗi sợ

của tôi, sự quan tâm bản thân của tôi, tâm trí

vẩn vơ của tôi, và hai cẳng chân đau nhức của tôi.

Tôi cầm chắc rằng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy

sự an tịnh. Rồi một ngày kia khi tôi ít trông mong

nó nhất, sự kháng cự của tôi biến mất giống như

con rối bị cắt đứt dây.

Bỗng nhiên hai cẳng chân tôi không bị đau, tôi

chẳng còn muốn gì nữa, và tôi được tự do. Đó là

ngày tôi đã chết cho cuộc đời mà hàng tỉ người

khác vật lộn để gìn giữ. Giờ tôi sống chỉ để hoàn

thành nghiệp mà tôi đã tạo ra từ rất lâu.

Tôi không có ham muốn sống hay chết, và khi thân

32

xác này mất đi, tôi sẽ cư ngụ trong tinh thần và

gặp Đức Phật nhãn tiền. Lạt ma nhắm mắt lại và nín

lặng. Khi biết ông đã xong bài giảng thuyết, một

môn sinh bắt đầu tụng: “Om mani padme hum… Om mani

padme hum… Om mani padme hum…” (‘Ôi báu vật ở trong

hoa sen’). Tức thì những người khác lặp lại nhịp

nhàng.

Tôi chỉ lắng nghe; và sẽ không để mình bị lôi vào

cung cách ấy. Tôi sẽ ở lại thêm một đêm nữa và rời

đi vào sáng sớm mai. Tối đó tôi không thể chợp

mắtđược khi nghe thấy tiếng bước chân cọt kẹt trên

cầu thang dẫn tới phòng ngủ. Chếnh choáng, tôi

nhấc đầu lên và thấy nắm đấm cửa đang xoay.

Cửa mở ra đánh tách, chỉ đủ để một vệt sáng lọt

vào. “Linden? Anh có ở đó không?” Tôi nghe giọng

33

thì thào của một phụ nữ. Tôi nhận ra giọng nói.

Nhưng chẳng lẽ… “Linden, em đây”.

Tôi ngồi dậy và nhìn cánh cửa mở để nhận ra hình

bóng tương phản với ánh sáng vàng của căn nhà. Đó

là hình bóng tôi đã mơ màng trong sáu tháng. Làm

thế nào nàng biết tôi ở đây? Có phải nàng theo tôi

tới cây cầu rồi lại theo tôi tới Phật viện? Đây

phải chăng là thử thách để xem tôi có yêu nàng

thật lòng?

Rón rén như loài báo Gêpa, Vicky lẻn vào phòng và

nhẹ nhàng khép cửa lại. Tôi nhìn xung quanh xem

có động tĩnh gì từ những người bạn chung phòng

không. Không có gì cả. Khi nàng tới gần giường,

tôi nhận ra mùi hương mà nàng quen dùng. “Vicky

phải không?” Tôi buột miệng. “Cô là ai “Suỵt…”

34

nàng ép ngón trỏ của nàng lên miệng tôi. Một lát

sau đôi môi của nàng áp vào môi tôi, ngọt ngào hơn

bao giờ hết.

Hai bàn tay nàng dịu dàng ôm lấy đôi má tôi. Tashi

và Lạt ma đều sai khi cho rằng đời là bể khổ. Đây

đúng là thiên đàng. Sau đó thân thể của nàng dập

dờn trên thân thể tôi, lúc đầu nhẹ nhàng, sau đó

mãnh liệt hơn.

Hông của chúng tôi bắt đầu nhấp nhô cho tới khi

tôi e rằng mình có thể đạt cực khoái quá sớm. Chầm

chậm lại, cậu bé, từ từ thôi.

Nhưng thân thể của Vicky hình như không được mềm

mại như tôi nhớ. Những cái hôn của nàng bắt đầu kéo

dài liên tục. Nàng đến để trêu chọc và hành hạ tôi

phải không? Tôi vươn tay kéo nàng vào sát hơn,

35

nhưng không thể. Hình như thân thể nàng đang trượt

khỏi tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy kinh hãi và vã mồ

hôi.“Vicky!” Tôi gọi to, nhưng nàng không trả lời.

Tôi gọi lại, lớn hơn. Sau đó nàng bắt đầu lắc vai

của tôi, lúc đầu nhẹ nhàng, sau đó mạnh hơn.“ổn

chứ, chàng trai?” nàng hỏi. Nhưng không phải giọng

của nàng. Nó sâu hơn và cộc cằn hơn.“ổn chứ?” giọng

nói lại vang lên, mạnh mẽ hơn.

Tôi cố tìm đôi mắt của Vicky, nhưng không thể

được. Thay vào đó là đôi mắt của người bạn chung

phòng, chàng trai có cánh tay mềm yếu. Anh ta đang

tựa vào giường và lắc hai vai của tôi.“ổn chứ?” anh

ta lặp lại một lần nữa.“ừm... vâng”, tôi trả lời

lơ mơ.“Cố ngủ thêm chút nữa đi”, anh ta bảo tôi.

36

“Tiếng chuông buổi sáng sẽ vang lên trước khi anh

nhận biết nó Tashi chặn tôi lại ngay khi tôi nắm

chặt quả đấm của cánh cửa lớn màu đỏ. “Một tuần”,

ông ta lạnh lùng thốt lên từ đằng sau tôi. “Anh

hứa với tôi một tuần”. Những tiếng tụng kinh của

các môn sinh giạt ra từ thiền sảnh đằng sau ông.

Tôi bỏ tay khỏi nắm đấm cửa và nhìn ông. “Tashi,

hãy biết rằng chốn này không dành cho tôi”, tôi

nói thẳng thừng với ông. Ông ta chỉ nhìn chòng

chọc vào tôi, như thể biết trước điều tôi sẽ nói.

“Điện thờ này giống như phòng tra tấn, và người

phụ nữ làm tôi thất vọng đang ám ảnh tôi. Tôi nghi

ngờ cả chính Đức Phật có thể chữa lành được tôi”.

Nhà sư vẫn kiên định. “Tôi đã thấy những trường

hợp tồi tệ hơn. Thường nó khó trước khi nó dễ”.

37

Tôi nhìn xuống sàn nhà một lúc lâu, lắc đầu. “Anh

đang chiến đấu một cuộc chiến duy nhất mà anh phải

thắng, Linden”, ông ta nói tiếp. “Cuộc chiến vì

tâm trí”. Cuộc trò chuyện tinh thần của ông đang

bắt đầu làm tôi phát cáu. “Vậy điều gì làm ông trở

thành một bậc thầy như thế, Tashi?” Nếu ông tài

tình, sao ông còn thế gian này, sao không rời bỏ nó

để vào cõi Niết bàn sung sướng?”Tashi không nói

gì, chỉ quay ngược lại và kéo đỉnh áo choàng xuống.

Ông ta vén cái áo sơ mi màu vàng lên, để lộ phần

lưng trần. Tôi sững sờ khi thấy nửa tá sẹo dày phủ

khắp lưng ông ta.

“Anh có thấy những chỗ sưng này không, Linden?”

ông ta hỏi.Không nói gì cả, tôi chỉ gật đầu.“Một

tối nọ trong năm vừa qua tôi gặp một gã say rượu

38

trên đường cởi thắt lưng để quất con chó của hắn.

Tôi giận điên lên và tìm cách ngăn hắn lại. Một

người bạn của hắn chui ra khỏi xe và đè tôi trên

nắp capô còn tay kia dùng thắt lưng quất tôi. Cuối

cùng có người đi qua và hai gã chuồn mất, nhưng cái

lưng của tôi vẫn nói lên câu chuyện. Sự tự cao tự

đại của tôi bắt tôi phải trả giá bằng trận đòn.

“Không, Linden, tôi không hoàn hảo. Tôi có những ý

nghĩ tình dục kỳ quặc về phụ nữ mà tôi thấy trên

đường, tôi chán nản mỗi khi nhìn vào gương và thấy

có thêm những nếp nhăn và tóc hoa râm. Tôi là con

người có thân xác như anh.

Tôi chỉ tìm cách giữ cảnh khốn cùng của tôi tới

mức tối thiểu để tránh cho anh thêm sự phiền

hà”.Tashi quay đi và bước trở lại thiền sảnh, để

39

mặc tôi tự quyết định.

Tôi nhìn chăm chú các nhà sư đang thiền. Trông họ

như những tượng đá. Nếu đấy là toàn bộ cuộc sống,

thà chết đi còn hơn.

Tôi mở cửa và bỏ đi. Đèn neon quảng cáo trong cửa

tiệm rọi sáng vào tôi:

MISS ROSA–THẦY BÓI VÀ NHÀ CỐ VẤN

Tôi nhìn vào tấm thiếp nhàu nát trong tay mà một

người hầu bàn ở Glide Church đã đưa cho tôi. Nó

đúng với biển hàng. Tôi mím môi và bước vào. Tôi

ngạc nhiên khi thấy nơi đây không có vẻ gì ma

quái.

Không có những quả cầu pha lê, không có mặt nạ

của các tà thần hoặc những cô gái mặc trang phục

như các nàng tiên, thay vào đó, nó trông giống một

40

căn phòng khách, với một ghế dài nhỏ tựa vào

tường, một cặp bàn, hai cái ghế bành bằng nhung

lông đối diện nhau.

Các bức tường được sơn màu tím nhạt; các bức rèm

màu chàm. Nghe thấy tôi đi vào, Miss Rosa bước ra

từ căn phòng phía sau. Trông bà ta giống như một

người bà: đẫy đà, tóc nhuộm đen, mặc bộ váy dài in

hoa và gắn nhiều đồ trang sức.

“Tôi có thể giúp gì ông nào?” bà ta hỏi với giọng

chuyên nghiệp. “Tôi muốn hỏi bà một số vấn đề”,

tôi đáp, vẻ ngạo mạn. Miss Rosa không phật lòng về

thái độ của tôi. “Mời ngồi”. Bà ta chỉ vào một

trong hai cái ghế; tôi gật đầu, và bà ngồi xuống

cái ghế đối diện. “Anh muốn biết về vấn đề gì?”

Tôi nhìn quanh phòng. “Bà không sử dụng các quân

41

bài hay quả cầu bằng thạch anh hoặc các lá trà

sao?”Miss Rosa cười. “Không, anh bạn ạ, tôi chỉ là

bà đồng. Tôi không cần bất kỳ thứ gì”.Khá tốt.“Bà

có tin vào sự đầu thai không?” tôi hỏi.Bà ta đảo

mắt. “Tôi không chỉ tin vào sự đầu thai…Larry?...

Lindsay?”Qua, hình như bà ta muốn đoán tên tôi.

“Linden”, tôi nói cho bà biết.

“Sự đầu thai là thật đối với tôi như ngày hôm qua

là thật đối với anh, Linden ạ”, bà ta giải thích.

“Tôi đã thấy nhiều cuộc sống quá vãng của người ta

hơn Google đã thấy các trang Web”.Tôi chau mày.

“Vậy sao mọi người không nhớ lại?”

Miss Rosa gật đầu như thể bà được hỏi câu này ít

nhất cả ngàn lần, nhưng không màng giải thích nó

thêm lần nữa. “Vì cùng lý do đó mà anh không nhớ

42

nhiều thứ đã xảy ra trong đời này. Anh phải ưu tiên

tập trung vào điều trước mắt. Nếu anh giữ lại mọi

kỷ niệm ấy, tâm trí của anh sẽ vô cùng bừa bộn, và

nó sẽ làm anh phát điên. Nhưng nếu anh cần truy cập

thông tin, tôi đây sẵn sàng”.“Và bà có thể truy

cập nó?”Bà ta đặt bàn tay lên cánh tay tôi. “Đó là

khả năng tôi đã có được từ lúc còn nhỏ. Tôi cho

rằng mọi người có thể đọc được ý nghĩ của người

khác và biết điều gì sẽ diễn ra.

Nhưng khi tôi bắt đầu nói với họ, họ nghĩ rằng tôi

điên. Vì thế tôi im lặng nhiều năm. Khi lớn lên,

tôi thấy rằng người ta muốn biết điều tôi biết, nên

tôi nói cho họ biết. Họ trả tiền cho tôi”. Miss

Rosa đứng lên, đi tới cái tủ lạnh nhỏ, lôi ra một

chai soda. “Anh muốn uống Diet Pepsi không?” bà ta

43

hỏi.

Tôi lắc đầu khi bà quay lại chỗ ngồi. “Anh đang ở

bước ngoặt của cuộc đời”, bà ta nói với tôi. ối

dào… nhưng ai mà chẳng thế. “Tôi đang thấy có người

phụ nữ quanh quẩn bên anh… đẹp và sắc sảo… nhưng

không hạnh phúc”. Đúng, chúng tôi đang có chuyện.

“Anh đang bị suy sụp, hoặc có ai đã qua đời?” bà ta

hỏi.

Tôi đang thấy hình của anh và người phụ nữ này, và

nó bị rách giữa hai khuôn mặt… giống như cô ta đi

một đường còn anh đi một đường khác”. “Đúng!

Đúng!” Tôi buột miệng. Miss Rosa nhấp nháp soda.

“Anh đã cùng với người phụ nữ này nhiều lần ở kiếp

trước”, bà ta nói với tôi. “Đã thường là chồng

nàng, và vài lần là anh chị em với nhau”. Bà ta

44

cau mày. “Nhưng luôn xảy ra xung khắc.

Người phụ nữ này có một tâm hồn rất xáo động,

luôn luôn tìm kiếm, mong đợi, hướng ngoại. Cô ta

khiếp sợ tình yêu và không thể chấp nhận nó khi cô

ta có nó, vì thế cô ta luôn cố đi tìm nó ở nơi

khác.

Đấy là câu chuyện về mối quan hệ của anh với cô

ta nhiều lần hơn là tôi có thể tính được. Nó luôn

luôn chấm dứt và làm anh đau lòng”. Câu chuyện này

rất có ý nghĩa. “Bà có thấy bất kỳ hy vọng gì về

mối quan hệ của tôi với nàng không?” Bà ta lắc đầu.

“Tôi muốn lánh xa người phụ nữ này và bất kỳ ai

giống như cô ta.

Cô ta không phải người xấu, nhưng cô ta phải học

cách để yêu mình trước khi có thể yêu người

45

khác”.Bỗng Miss Rosa trông rất buồn, hầu như thất

vọng. “Tôi thấy nỗi đau cực kỳ của anh ở những lần

đầu thai trước, Linden ạ.

Thảm kịch và mất mát. Anh đã chẳng có nó dễ dàng.

Hình như mỗi lần anh khởi đầu để tới nơi nào đó, có

điều gì đó lại đưa kết quả ngược lại sự mong đợi

và anh càng lún sâu vào cái hố. Tôi cảm thấy anh

đau khổ. Hầu như anh là như thế–nhưng, tôi không

thích nói về nó–thật đáng ghét”.Tôi hiểu.“Bà thấy

tương lai của tôi thế nào?” tôi hỏi, hy vọng có tin

gì tốt đẹp hơn không.

Miss Rosa nhắm mắt lại và trông có vẻ chán nản.

“Đây quả là số phận”, bà ta nói với tôi. “Tôi không

thấy gì cả. Khi tôi nhìn tương lai của người ta,

nó giống như việc tôi đi vào rạp hát để xem vở

46

kịch. Khi tôi bước vào căn phòng tương lai của anh,

nó trống không. Không tốt, không xấu. Chỉ trống

không”.

Cuối cùng tôi hỏi thẳng bà ta: “Bà thấy có hy vọng

gì cho tôi không, Miss Rosa? Có cách nào giúp tôi

tìm thấy tình yêu hoặc hạnh phúc trên thế gian này

không?”Người đàn bà nhìn xuống như thể tránh cái

nhìn của tôi. “Khó nói quá, Linden ạ. Đôi khi người

ta có những quá vãng rắc rối có được sự thay đổi,

và cuộc đời của họ cải thiện.

Đôi khi lại là điều tệ hại. Nếu anh muốn thay đổi

vận số của anh, anh phải làm điều gì đó khá triệt

để”.“Thế à, vậy là tôi hiểu khá nhiều điều”. Tôi

đứng lên, thò tay vào túi, móc ra tờ bạc 20 đô nhàu

nát mượn của một người bạn chung phòng ở Phật

47

viện. “Tôi phải trả bà bao nhiêu?” Miss Rosa lắc

đầu. “Không phải trả gì hết, anh bạn ạ. Tôi lấy

làm tiếc vì không đưa ra cho anh tin gì vui cả”.

Đấy là chuyện của hai chúng tôi. Tôi gặp Tashi ở

khu vườn của ngôi đền. “Tôi sẽ ở lại”, tôi nói với

ông ta. Ông ta chỉ gật đầu chào đón tôi trong yên

lặng. “Nhưng tôi không thể ngồi suốt buổi thiền

được”, tôi nói thêm.

“Nó làm tôi điên mất”.Tashi đi tới căn nhà nhỏ,

lôi ra một cái cào, và đưa nó cho tôi. “Vậy anh có

thể làm việc trong vườn”, ông ta bảo tôi. “Chạm vào

các sinh vật là chữa bệnh, và sử dụng đôi tay sẽ

là cách thiền động. Anh sẽ cảm thấy tốt hơn khi làm

việc này”.Tôi cầm cái cào và thầm nghĩ rằng ông ta

có lý. Việc đổ mồ hôi chút đỉnh có lẽ sẽ làm tôi

48

khá hơn. Tôi bắt đầu xới đất.

Thời gian ở trong vườn của tôi giữa những vật đang

lớn lên trở thành cái cửa sổ nhỏ xíu của sự cứu

rỗi. Khoảnh đất, trong lô đất trống bên cạnh đền

thờ, quay về Đại lộ West Pacific, băng thẳng con

đường từ Công viên Julius Kahn.

Vào buổi sáng, những bà mẹ trẻ đưa con nhỏ tới sân

chơi; những đứa trẻ lớn hơn tới sau giờ học. Khi

tôi nhổ cỏ, cuốc đất và trồng cây, tiếng con trẻ

văng vẳng vọng qua con đường làm dịu tâm hồn tan

nát của tôi. Voltaire đã nói rằng Trời là anh hề

đang diễn cho khán giả quá lo lắng phải bật cười.

Tôi là khán giả ấy, và vào những sáng đầu xuân đó,

những đứa trẻ là ông Trời.

Vào thứ Năm, cũng là ngày thứ năm tôi ở Phật viện,

49

cuộc chiến giữa hai tai tôi đã lên tới độ điên

cuồng, những giọng nói giữa lo sợ và hy vọng giành

giựt ưu thế nhau cả ngàn lần một ngày. Tôi hình

dung nó có thể diễn ra suốt đời để bù đắp tình

trạng quẫn trí của tôi. Sự khuây khỏa duy nhất của

tôi là đi ra ngoài và chuyển động thân mình trong

khu vườn.

Tôi càng tập trung, hít thở, và đổ mồ hôi, những

giọng nói càng lặng đi. Tôi bắt đầu có một số lúc

được thoát khỏi tên bạo chúa ở bên trong.

“Linden!” Tôi nghe tiếng gọi khi đang vun phân trộn

vào luống rau diếp. “Tôi có thể gặp anh một lúc

không?” Đó là Tashi. Tôi gác cái xẻng ngang qua xe

cút kít và sải bước về phía cửa nơi Tashi đứng.

“Tôi có tin vui, Linden”, nhà sư thông báo khi tôi

50

tới gần ông. “Lạt ma Sherap mời anh để nói chuyện

riêng”. “Nói chuyện riêng?”

Tôi nhìn ông hơi bỡn cợt. “Giống như để giao

việc?” Tashi mỉm cười và gật đầu. “Không, đó là

cuộc trò chuyện riêng với thầy–một vinh dự đấy.

Anh có thể hỏi ngài bất cứ điều gì”. Tôi nhún vai.

“Tôi không hiểu, Tashi”, tôi đáp lời. “Thế giới

của tôi là một đống hỗn độn khiến tôi không biết

mình phải nói gì với một người như Lạt ma”. “Có

nhiều lý do để gặp ngài. Ngài có thể giúp anh tạo

một ý nghĩa nào đó cho cuộc sống hiện tại”.Tôi lắc

đầu.

“Ngay lúc này tôi còn không dám chắc mình sẽ sống

sau ngày thứ Bảy”.Tashi bước lại gần tôi hơn, đôi

mắt của ông nghiêm nghị, gần như sốt ruột. “Nhiều

51

người đi hàng bao cây số chỉ để gặp được Lạt ma

Sherap vài phút. Ngài là một đại thiền sư. Tôi đề

nghị anh đừng bỏ lỡ cơ hội này”.Khi tôi nghĩ về lời

mời của Tashi, tôi cho rằng ông ta thực lòng. Tôi

nghểnh đầu lại và nhìn vào mặt trời đang chạm ngôi

nhà gần khu vườn. Tôi hít một hơi và trả lời,

“Được, tại sao không nhỉ?”

Nơi ở của Lạt ma tỏa mùi thơm hắc của hương trầm.

Giống như phần còn lại của Phật viện, nơi đây cũng

mộc mạc nhưng rất sạch sẽ. Trên một bàn thờ nhỏ,

tôi thấy các bức hình của vài vị Lạt ma cùng tông

phái, bị che khuất bởi hình màu lớn của Đạt lai Lạt

ma.Tashi dẫn tôi tới một cái zafu, tiếng họ gọi

những tấm đệm mà các nhà sư ngồi thiền trên đó. Khi

ngồi xuống, tôi đâm lo là sẽ phải ngồi thiền.

52

Tashi nghiêng người và thì thầm, “Đừng lảng tránh,

Linden.

Khi Lạt ma tới, hãy nói hết sự thật. Đấy là cách

duy nhất ngài có thể giúp anh”. Ông cúi chào và ra

khỏi phòng.Đừng lảng tránh? Tôi nổi nóng. Tôi luôn

tự hào là con người thẳng thắn. Khi có điều gì muốn

nói, tôi nói ra ngay.

Tôi thích một số điều tôi thấy và nghe ở ngôi đền

này, nhưng có nhiều điều tôi vẫn ngậm miệng–như

những câu chuyện đầu thai rồ dại. Nhiều nhà sư và

môn sinh dường như bị mê hoặc với chuyện họ đã là

ai hơn là chuyện họ là ai lúc này.

Hoặc họ quy vận may của họ cho hạnh nghiệp từ các

kiếp trước hoặc họ đã kiên quyết chấp nhận những

phiền muộn của họ như kết quả của những hành động

53

xuẩn ngốc từ thế kỷ XVII. Tất cả đều không là

chuẩn mực đối với tôi. Nếu bạn phải lòng ai, tôi

nghĩ, bạn phải vào cuộc; bạn không cần bịa câu

chuyện rằng bạn đã từng có những hẹn ước trước đây

kiểu Ai Cập.

Và tại sao mọi người phải là Gio-an Tẩy giả hay

Cleopatra ở kiếp trước, và không ai là thị nữ?

Những trầm ngâm của tôi bị gián đoạn khi cánh cửa

mở ra và Lạt ma Sherap bước vào, theo sau là một

phụ tá, Choden. Tôi cúi đầu chào hai người, rồi

Choden kính cẩn lui bước để mình tôi ở lại với

thầy. Lạt ma cúi đầu và khéo léo hạ người trên tấm

bồ đoàn, quay mặt về phía tôi.

Nhìn gần trông ông già hơn; ông có nhiều đốm đỏ

sậm trong bàn tay, và cánh tay có vẻ yếu ớt. Nhưng

54

tinh thần trẻ trung, đầy nghị lực lại khác xa với

tuổi của ông. Lạt ma Sherap hít một hơi dài, chậm,

nhìn thẳng vào mắt tôi, và nói, “Tôi đã để ý tới

anh”. “Để ý tôi?” Tôi bắt đầu bồn chồn. Ông lão gật

đầu.

“Đôi mắt này kèm nhèm, nhưng chúng nhìn rõ… Tôi

đã nhìn ra anh đang đấu tranh để được bền chí”.

Ông ta có quyền đó. (Tôi không dám nói cho ông biết

tất cả những tên mà tôi có trong đầu để gọi ông

suốt thời gian ngồi tụng những bài kinh dài khi

hai đầu gối của tôi bị ghìm chặt). “Anh có muốn

dùng trà không, Linden?” ông ta hỏi. “Vâng, cám

ơn”.

Tôi quan sát, mê mẩn, khi Lạt ma Sherap đặt tách

trà trước mặt tôi, cái quai đặt đúng vị trí để tôi

55

cầm đưa lên miệng. Sau đó ông rót trà vào chính

giữa, như thể sự hạnh phúc của thế gian tùy thuộc

vào nó.“Tashi cho tôi biết là anh muốn bỏ đi”, ông

lên tiếng

“Đi khỏi Phật viện này?... Đúng, hàng đêm tôi nghĩ

về việc bỏ đi, nhưng mỗi sáng tôi lại quyết định ở

lại”.“Không”, ông đáp lời. “Ông ta nói với tôi là

anh muốn bỏ đi cái thân xác này… anh hiểu rồi chứ”.

“Đúng đấy, thưa Lạt ma. Tôi muốn thế. Mọi người mà

tôi biết đều muốn đẩy tôi xuống. Cha tôi bỏ tôi,

mẹ tôi lấy một tay Đảng viên Quốc xã dễ xúc cảm và

sống một cách xa hoa, bạn bè của tôi quay lưng lại

với tôi, và người con gái duy nhất mà tôi yêu

thương đã bỏ tôi theo thằng cha có ví tiền dầy cộm.

56

Mọi sự tôi mơ ước đã trôi sông. Đúng, tôi sẵn

sàng bỏ đi”.Tôn sư lắng nghe chăm chú rồi gật đầu.

“Cả tôi cũng thế”, ông nói với tôi bằng giọng thẳng

thắn.“Cả ông cũng thế?”

Tôi choáng váng.“Tôi hầu như được hoàn tất ở

đây”.Tôi nghĩ ông ta chỉ đùa thôi, nhưng ông ta

không đùa. “Có điều gì sai trái với cuộc đời của

ông?” Tôi hỏi.

“Dường như ông có các nền tảng vững chắc”.Lạt ma

Sherap ngồi khoanh hai tay, nhẹ gật gù. “Tôi không

phải là một nhà sư chính cống, Linden ạ”, ông tiết

lộ. “Tôi đã từng có gia đình và một công ty”.

“Không thể thế được!” tôi la lên.“Thế đấy”, ông

đáp lại, làm tôi ngạc nhiên bằng thổ ngữ của ông.

57

Sau đó ông chắp hai tay đằng sau đầu và ngả

lưng–một tư thế rất khác thường của một Lạt ma.

“Tôi đã sửa môtô, hút thuốc, uống rượu tequila, và

đã có vợ và con gái”. Giờ ông đang giỡn chơi với

cái đầu của tôi.

“Vậy điều gì làm ông trở thành nhà sư?” Lạt ma

Sherap thở dài. “Một ngày nọ tôi từ sở làm về nhà

sớm và thấy vợ tôi với một người đàn ông khác”.

“Trời…” tôi kêu lên, sửng sốt. “Không chỉ là một

người đàn ông khác”, Lạt ma tiếp lời, lắc đầu.

“Người bạn thân nhất của tôi”. A! “Một chàng công

tử bột, thật là lỗ mãng!” Tôi buột miệng la to.

“Đúng đấy, Linden, đúng là rất lỗ mãng. Và nó còn

tàn nhẫn hơn nữa. Ngày hôm sau khi tôi từ sở làm về

nhà, vợ tôi đã bỏ đi–cùng với đứa con gái và đồ

58

đạc, chẳng để lại cho tôi lấy một lời”. Lạt ma gật

đầu như thể ông hiểu sự thấu cảm của tôi, nhưng

rõ ràng ông đã đi xa hơn giây phút đau buồn.

“Vì thế ông đã bỏ đi tu?”. Ông lão gật đầu.

“Thực sự là tôi hết sức đau buồn và tính tự vẫn.

Tôi nhốt mình trong căn nhà trống, suy sụp, và sa

vào cái lỗ đen mà tôi tin chắc là chẳng bao giờ

mình thoát ra được”. Tôi chỉ ngồi nhìn ông chằm

chằm, giống như trẻ mẫu giáo đang đợi ông thầy giở

trang kế tiếp của quyển truyện. “Rồi một ngày kia

tôi đi tới cửa hàng tạp hóa. ở đó tôi gặp người

bạn biết về vợ tôi. Anh ta nói cho tôi biết là

nàng đã đi sống với người đàn ông ấy. Tin đó làm

tôi càng buồn phiền hơn.

Tôi quyết định quay về nhà và kết liễu cuộc đời

59

bằng rượu chè và thuốc. Tôi rời cửa hiệu và đi ra

cửa… Sau đó tôi thấy hắn”.“Hắn?”.Ngay sau đó chúng

tôi bị tiếng gõ cửa nhẹ làm gián đoạn. Choden rón

rén bước vào với bát trái cây và đĩa bánh tự làm.

Anh ta đặt chúng trên cái bàn thấp bên cạnh chúng

tôi.

Vừa khi cửa đóng lại, Lạt ma tiếp tục câu

chuyện.“Bên ngoài cửa hiệu tôi thấy một người vô

gia cư ngồi bên vệ đường xin ăn. Quần áo anh ta

rách bươm, đầu tóc rối bù và tỏa mùi gớm ghiếc.

Thường tôi lờ đi những con người như thế, nhưng vì

tôi sắp bỏ thế gian này, tôi thọc tay vào túi, lấy

hết tiền và bỏ vào tay anh ta. Tôi dợm bước đi thì

anh ta nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi về phía anh

ta.

60

Tôi hoảng sợ, nhưng cảm thấy anh ta chẳng có ý hại

tôi. Anh ta nắm chặt lấy tôi cho đến khi mắt anh

ta bắt gặp mắt tôi. Anh ta nói với tôi, “Cám ơn ông

anh, cám ơn. Ông anh là một người tốt–rất, rất

tốt. Cầu Trời phù hộ ông anh”.“Và cả cho anh

nữa”.Đôi mắt của Lạt ma sáng lên. “Đấy không phải

điều anh ta nói. Đó là ánh nhìn trong mắt của anh

ta, như thể một lực vô hình nào đó đang nói với tôi

qua anh ta”.Tôi nhón lấy cái bánh và nhai vội.

“Khi tôi về tới nhà, tôi không thể nhớ đôi mắt của

người ăn xin hoặc lời của anh ta. Ai đó hay điều

gì đó muốn tôi biết rằng cuộc đời của tôi thì quý

giá, và việc chạy trốn sẽ không làm tiêu tan nỗi

đau buồn. Tôi quyết định gác lại vấn đề cho tới khi

học được cách sống và chết như một bậc thầy”. Tôi

61

cảm thấy xấu hổ và bắt đầu lúng túng. Ông lão này

có sự dũng cảm mà tôi không có.

Lạt ma Sherap ngả người về phía trước như thể sắp

nói với tôi một điều bí mật. “Con đường duy nhất

để thoát ra là tiến lên, Linden ạ”, ông nói. “Tiến

lên?” “Tự tử có nghĩa là anh vẫn tin thế gian này

có quyền lực trên anh. Nhưng nó không. Nếu anh bỏ

đi, hãy bỏ đi theo điều kiện của anh, không vì

cuộc đời đã đánh bại anh”. “Nói dễ hơn làm”, tôi

vội cãi lại. “Cô bạn gái của tôi bỏ tôi vì một

thằng ngốc”. Tôi nặng lời với ông nhưng ông không

tỏ ra khó chịu.

“Anh đã cho cô bạn gái đó có quyền lực trên cuộc

đời của anh, Linden. Đó là một cuộc buôn bán tồi”.

Tôi sẽ nói… “Vậy tôi đưa nó trở lại thế nào? Tôi

62

có nên trở thành một nhà sư không? Tôi hầu như

không thiền được ở đây, nói chi đến việc hành

thiền suốt đời”. “Không, đấy không phải con đường

của anh”. Ông ta lắc đầu.

“Anh phải phá chuỗi nghiệp”. “Chuỗi nghiệp?” “Mỗi

ý anh nghĩ, lời anh nói ra, và việc anh làm đều

gửi sóng vào vũ trụ, giống như lằn nước mà chiếc

xuồng máy tạo ra trên hồ. Những con sóng đập vào

bờ và dội lại tác động đến anh lâu sau khi chúng

được tạo ra. Càng theo đuổi những khát vọng, nó

càng thống trị anh. Bánh xe nghiệp quay nhiều vòng

đầu thai qua hàng triệu năm.

Nhưng bản chất của cuộc đời là đau khổ, mỗi lúc

anh trở lại, anh vẫn lặp lại và làm sâu sắc thêm

chu kỳ”.

63

Ơ, đó là điều bà đồng Rosa đã nói. Nếu Lạt ma muốn

chứng minh rằng cuộc đời là bể khổ, tôi sẽ là một

cậu bé dán quảng cáo vĩ đại.

“Vậy tại sao không diệt hết nó mà cứ bồn chồn lo

lắng?” \Tôi hỏi. “Sự quá liều chẳng nhanh hơn và dễ

hơn là phải vật lộn cho đến khi cuộc đời gây tổn

thương cho bạn hay sao?” Tôi ngồi lại và chắp tay,

cảm thấy hơi tự mãn vì đã thách thức Lạt ma.“Đó chỉ

là ý kiến cá nhân”, ông đáp lời, không chút lúng

túng.

“Anh phải nhận ra rằng tinh thần bên trong thì có

thật và quyền năng hơn thế giới đang đe dọa anh.

Anh không thể chấm dứt các ảo giác bằng cách nuôi

dưỡng chúng, chiến đấu chống lại chúng, hoặc chạy

trốn.

64

Anh chấm dứt giấc mơ chỉ bằng cách thức

giấc”.“Nhưng ông thức giấc bằng cách nào?”Mắt của

Lạt ma trở nên mãnh liệt. Ông hớp nốt ngụm trà,

nâng nó lên, và đập tan nó trên sàn nhà. Choáng

váng, tôi lùi lại.

“Toàn bộ thân xác của anh là thế đó, Linden–một

cái tách”, ông nói với tôi bằng giọng giận dữ làm

vang dội các bức tường. “Một ngày nào đó nó bị vỡ

thành những mảnh nhỏ, và sâu bọ mở yến tiệc trên

nó. Nhưng lực vô hình làm đầy cái tách sẽ tiếp

diễn. Hãy nhận ra bản ngã đích thực của anh… không

thân xác, không đàn bà, và không thứ gì trong thế

gian này đánh bại được anh nữa.

Anh có thể tạo dựng cuộc sống cuối cùng của anh,

Linden. Hãy thức dậy khỏi cơn ác mộng và thoát khỏi

65

bánh xe nghiệp bây giờ và mãi mãi!”

Tôi không đi nhà thờ đã lâuvì các Kitô hữu tìm

cách làm tôi sợ hãi bằng lời hăm dọa sa hỏa ngục

đời đời sau khi chết.

Giờ các Phật tử dọa dẫm tôi bằng lời hăm dọa về

hỏa ngục đời đời trên cõi trần. Vì thế tôi quyết

định kiên nhẫn chịu đựng những buổi thiền định,

tụng kinh, ăn cơm nhạt với rau, và những câu

chuyện đầu thai rồ dại.

Trong khi đó, tôi tự hỏi liệu Lạt ma Sherap có

phải là thầy dạy bậc thầy hay người bán thuốc chữa

bách bệnh; liệu Tashi có thực sự quan tâm đến

hạnh phúc của tôi, hay đơn giản chỉ là để tẩy não;

liệu các Phật tử có được giác ngộ, hay đơn giản

chỉ sống với ảo tưởng riêng của họ. Một tối nọ,

66

trong khi đang gấp cái quần jean để đưa xuống chỗ

giặt của Phật viện, tôi phát hiện ra một tấm hình

nhỏ nhăn nheo được nhét trong túi phụ. Đó là bức

hình mẹ tôi đã cho tôi, trong đó chụp bà, cha

dượng, và tôi lúc còn trẻ, tại một lễ cưới của một

người bà con nào đó.

Chỉ nhìn nụ cười giả tạo của mẹ tôi và cách Bill

phô trương điếu xì gà ở miệng thôi đã làm tôi nhớ

lại việc phải ở bên họ thật đáng ghét biết bao.

Những muốn vứt chúng và thời gian đen tối lại phía

sau, tôi ném bức hình vào sọt rác ở góc căn phòng

ngủ tập thể. Chiều hôm sau, tôi đang nằm nghỉ trên

giường nệm, một trong các nhà sư, Yongten, bước

vào để dọn dẹp phòng. Khi đổ sọt rác, ông để ý bức

hình bị vứt bỏ.

67

Ngạc nhiên vì tìm thấy nó trong đống rác, ông ta

quay qua tôi và hỏi, “Có thực anh muốn vứt nó

không?”“Thực sự”, tôi nói với ông.“Vì sao,

Linden?”“Vì tôi sẵn sàng chấm dứt nghiệp với cha mẹ

của mình.

Tôi định bỏ lại họ và mọi sự để có thể tiến

lên.Yongten đặt cái sọt rác xuống và tiến lại gần

tôi hơn. “Anh không thể chấm dứt nghiệp cho đến khi

anh làm lành với những người thân của anh”, ông ta

nói với tôi.Thôi, tôi xin anh…

“Nếu anh bực tức với gia đình mình, anh sẽ phải

tái sinh và lại sống qua tấn kịch với họ”, Yongten

nói tiếp. “Có khi anh còn lấy người mà anh ghét

nhất”.Những bài thuyết giảng mang tính chỉ trích

của vị mục sư lại là những câu chuyện tình khi nó

68

được sánh với những viễn tượng kinh dị mà những

Phật tử này bày đặt ra! Lúng túng vì những lời ấy,

tôi chỉ nhìn nhà sư chằm chằm.

“Nếu anh thực sự muốn kết thúc nghiệp, hãy làm

điều gì đó để hàn gắn những xung đột riêng một cách

ân cần”. Yongten mỉm cười và dọn dẹp tiếp.Một cách

ân cần? Gần như mọi người trong gia đình tôi đều

có tật nói xấu sau lưng, ngồi lê đôi mách, cạnh

tranh, và đặt điều. Nếu có một điều mà gia đình tôi

không có, đó là sự ân cần.

Tuy ghét phải thừa nhận điều Yongten vừa nói, tôi

cho rằng nó thật sự có ý nghĩa, tôi đã nghe lời dạy

như thế trong một số cuộc trò chuyện của các Lạt

ma, nhưng tôi nhét nó dưới chăn mền.

Tuy nhiên nếu tiến lên mà không cởi bỏ những ràng

69

buộc của nghiệp thì tôi sẽ bị kéo lại thế gian

này mãi mãi, tôi sẽ cảm thấy tốt khi nói lời giã

biệt những người thân hơn là bảo họ nhận lời mời

từ văn phòng điều tra những vụ chết bất thường. Vì

thế sau khi các nhà sư và môn sinh về nghỉ đêm,

tôi lẻn vào văn phòng để gọi điện thoại cho mẹ tôi

và cha dượng. Khi nhấn số, tôi nhận thấy ngón tay

của mình run run.

Bill trả lời, và như mọi khi, lúc nghe ra tiếng

của tôi, ông ta gọi lớn: “Madeline, con bà gọi

này”. Chẳng hề chào hỏi tôi điều gì. Tôi đã quen

với chuyện này nên không hề bận tâm. “Linden, con

phải không?” mẹ tôi lên tiếng khi cầm ống nghe.

Tôi gần như thấy các nếp nhăn giữa hai lông mày

của bà, chứng cứ của nhiều năm lo buồn về cuộc sống

70

vô dụng của tôi. “Vâng, con đây”.

“Chúng ta không nghe biết gì về con đã lâu. Con

mạnh khỏe chứ? (ám chỉ rằng nếu tôi ổn, hẳn tôi đã

gọi về sớm hơn. Người ta nói rằng người Do Thái

phát minh tội lỗi còn người Công giáo làm hoàn

thiện nó. Mẹ tôi dựng vật ngáng lên cả hai).

“Vâng, cũng ổn. Con đang ở một trung tâm tôn

giáo”. “Một nhà thờ?” mẹ tôi hỏi, sôi nổi nhưng băn

khoăn. “Con đang được… tái sinh?” “Không, không

giống như thế. Đây là chốn Phật”. Sự yên lặng nặng

nề. Rồi bà tiếp tục: “Con không trở thành một tín

đồ ấn giáo đấy chứ “Không, không, chẳng có gì giống

như thế”. Tôi cười. “Cảnh ở đây khá êm đềm”.“Được

lắm”, bà nói, cảm thấy bớt căng thẳng.

Được, muốn nói gì thì nói nhanh đi. “Lý do con gọi

71

cho mẹ là… con chỉ muốn nói với mẹ là con yêu

mẹ”.“ồ, mẹ cũng yêu con”, bà đáp lại.Tôi quyết định

nói lên tất cả: “Con đang nghĩ về cuộc đời con.

Con mong muốn mọi sự ổn thỏa giữa con và những

người con biết… Con không muốn để sự việc lơ lửng.

Con muốn cảm thấy điều tốt đẹp về chúng ta”.“Thật

thú vị, con yêu… Con đang hẹn hò với ai phải

không?”Có phải bà đang nghe điều tôi nói?“Không

đúng”. Tôi bắt đầu nghịch vài cái kẹp giấy trong

cái tách ở trên bàn.

“Được, đừng bỏ lỡ. Nếu con vẫn cố gắng, con sẽ tìm

được một phụ nữ tốt, không như… Tên của cô ta là

gì?”“Mẹ, con chỉ...”

“Thôi được, con yêu, lần tới hãy ghé thăm chúng

ta”. M ột buổi chiều nọ trong khi tôi đang chống đỡ

72

một vài cây cà chua, Tashi xuất hiện ở khoảnh

đất cùng với một người bạn thấp bé.

Đó là một anh chàng da trắng, đầu cạo trọc, mặc

áo thụng truyền thống của nhà sư Tây Tạng. Da dẻ

mịn màng, mắt xanh, môi rộng làm anh ta khác thường

so với những Lạt ma và môn sinh châu á.

Trông anh ta hơi quẫn trí, và cách anh ta đi đứng

cho thấy đây có thể là một kẻ đồng tính. “Linden,

đây là Alex Leister”. Tashi giới thiệu. “Anh ta

mới tới từ trung tâm Ojai và sẽ làm việc trong khu

vườn với anh”.

“Có việc gì thế?” Tôi chào anh chàng mới và giơ

tay ra. Nhưng anh ta không giơ tay để bắt mà để

tay ở tư thế cầu nguyện, hơi cúi đầu, và chẳng nói

gì cả. “Sao vậy?” Tôi hỏi anh ta. “Mèo lấy mất cái

73

lưỡi của anh rồi à?” “Alex đang ở với mona”,

Tashi nói cho tôi biết. “Mona? Đó là bạn gái của

anh ta?” Tashi chỉ lắc đầu; hình như câu nói đùa

của tôi khiến anh ta không hiểu. “Mona là lời

nguyện giữ yên lặng.

Nó giúp tâm trí người ta tập trung vào sự thiền

định bên trong”, Alex chỉ nhìn chằm chằm xuống

đất. “Làm sao tôi có thể chuyện trò với anh

ta?”“Anh sẽ ngạc nhiên khi thấy mình có thể nói mà

không dùng lời”, Tashi giải thích.“Bất cứ điều gì”.

Tôi nhún vai và đưa cho Alex một cái cuốc. Vẫn

không nhìn lên, anh ta cầm lấy nó và ngoan ngoãn

bắt đầu xới đất.“Hãy cố làm cho Alex cảm thấy được

đón tiếp niềm nở”, Tashi nói với tôi.“Hẳn rồi”, tôi

74

lịch sự trả lời.

Quá lắm giờ tôi phải trông coi một anh chàng câm–

chỉ những vấn đề của tôi không vẫn chưa đủ sao. Sau

đó vài ngày, khi Alex được chỉ định ngủ trong

phòng ngủ tập thể của tôi, tôi đâm ra cáu.

Tôi khá chắc chắn hắn là dân đồng tính, và hắn

theo tôi như cái bóng. Trong những ngày lang thang

trên đường phố, một số gã đồng tính đã bám lấy tôi,

và tôi không định tới đó nữa.Chiều hôm sau tôi gọi

Tashi ra bên vườn. “Cậu bé này, Alex… khá là dễ

chịu, nhưng anh ta làm tôi sởn tóc gáy”, tôi thì

thào nói với ông ta. “Anh ta theo tôi và nhìn tôi

khang khác.

Tôi nghĩ anh ta là dân đồng tính. Tôi sợ rằng anh

ta có thể cố và tính chuyện với tôi…”.Tashi gật đầu

75

như thể ông hiểu sự e ngại của tôi. “Tôi không lo

về chuyện đó, Linden”, ông ta nói với tôi. “Alex đã

nguyện sống độc thân.

Nó quy định cho các nhà sư trong tu hội của tôi”.

“Vậy thì đỡ”. Hai vai của tôi thõng xuống. “Nhưng

nếu anh ta tìm cách lôi kéo, tôi không cam chịu

đâu. Tôi là một cầu thủ ném bóng chày, không phải

người bắt bóng.

Tashi mỉm cười. “Cứ lo chuyện thiền định của anh,

và để tôi làm trọng tài cuộc chơi”. Được, tôi có

thể sống chung với nó. Alex chỉ giúp được những

việc vặt. Anh ta cố gắng làm vườn, nhưng không

được khỏe lắm và không thể làm gì nhiều hơn việc

rẫy cỏ.

Khi tôi đề nghị khuân bao phân bỏ vào luống bông

76

cải xanh, anh ta khó nhọc để nâng nó lên nên tôi

phải làm. Khi tôi bảo anh đổ xe cút kít đá mà

chúng tôi đã gom lại, anh ta cũng chẳng điều khiển

được nó. Cố lên, Linden, cố lên.

Sáng hôm sau, tôi đang trồng một vài cây tiêu với

Alex thì một bà mẹ và cậu con trai nhỏ, khoảng năm

tuổi, đi ngang qua trên đường từ công viên về

nhà. Bỗng thằng bé chạy lao về phía tôi. “Jeremy,

quay lại đây!” mẹ nó gọi. Nhưng Jeremy mải mê xem

điều tôi đang làm.

Tôi ra hiệu cho bà là chẳng sao cả, và bà để nó

ở lại với tôi. Đoán chừng nó muốn tham gia, tôi

đưa cho nó cái bay và hướng dẫn nó cách trồng. Tôi

không bao giờ quên niềm vui mong manh trong đôi

mắt cậu bé khi nó nâng cái bay và cùng tôi đặt cây

77

xuống đất.

Khi công việc đã hoàn tất, Jeremy cười khúc

khích, bỏ cái bay xuống, và chạy hộc tốc tới với

mẹ. Bà ta gật đầu cám ơn, và hai mẹ con tiếp tục

về nhà.

Tôi quay qua nhìn Alex đang đứng bên cạnh với ánh

nhìn sững sờ. Anh ta lặng nhìn toàn bộ cuộc gặp gỡ.

Tôi không thể hiểu vì sao anh ta nhìn tôi chằm

chằm. “Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi anh ta, hơi bực tức.

“Anh đã làm hỏng chuyện phải không?”

Nhưng thay vì tỏ ra khinh khỉnh, lần đầu tiên Alex

mỉm cười từ khi có mặt ở đây. Sau đó anh ta trở

lại việc trồng cây. Một con chim lạ. Mệt nhoài sau

buổi sáng dài làm việc ngoài vườn, tôi đi về phòng

chợp mắt một lát sau bữa cơm trưa.

78

Tôi vẫn chưa ngủ ngon giấc vào ban đêm.Khi tôi

ngả mình trên giường để thư giãn, tôi thấy một cuốn

sách nằm trên đó–cuốn sách bìa cứng rất cũ phủ da

màu nâu sẫm và chữ in vàng đã nhạt màu. Các trang

sách vàng theo thời gian và xem chừng chúng sẽ nát

vụn nếu cầm bất cẩn.

Tò mò, tôi cầm cuốn sách lên và đọc tựa đề:

Những Cuộc gặp Bí mật với các Bậc thầy Thần bí.

Truy tìm về nhân thân của người tặng, tôi kiểm tra

cẩn thận căn phòng và thấy rằng một trong bốn cái

giường đã bị lấy đi, đó là giường của anh chàng có

cánh tay mềm yếu, người đã đánh thức tôi khỏi cơn

ác mộng.

Quần áo của anh ta, thường nằm ở chân giường, đã

biến mất. Carl là một thầy giáo bậc trung học, anh

79

đã từ bỏ cuộc sống cũ để tới Bhutan tìm hiểu tôn

giáo và hành thiền trong những tu viện hẻo lánh.

Giờ anh không còn ở đây nữa, và cuốn sách trên

giường của tôi này là di sản của anh Một tờ giấy

màu hồng nhỏ, loại người ta dùng trong các văn

phòng để nhắn lại các bức điện, được cài giữa hai

trang sách. Tôi mở cuốn sách và kéo tờ giấy ra.

Trên đó, Carl đã ghi dòng chữ dạng đen đậm: Tôi

biết lý do anh có mặt ở đây. Thích thú, tôi liếc

vào trang sách mở và nhận ra phần có tựa đề “Thoát

khỏi vòng luân hồi”. Tôi kéo cuốn sách lại gần

hơn để đọc đoạn này: Chensum dốc tâm chấm dứt cuộc

sống cuối cùng này của anh, vì thế anh tới với

thầy Rinpoche và hỏi thầy cách thoát khỏi sự khổ

đau của kiếp luân hồi. Whoa…

80

“Anh có thể khẩn khoản các Chúa Nghiệp”, Rinpoche

nói với học trò. “Các Chúa Nghiệp?” Tôi nói to,

nhíu mày. “Họ là thứ chết tiệt nào?” “Hãy tới ngôi

đền bí ẩn ở hang Khadroma trên đỉnh núi Lasya để

ăn chay và thiền định.

Khi trí và tâm của anh được tinh luyện, các Chúa

Nghiệp sẽ tới với anh. Hãy xin họ giải thoát anh

khỏi mọi tác động của ý nghĩ, lời nói, và việc làm

đẩy anh trở lại kiếp người trên Cõi trần. Hãy

đoan chắc với các Ngài rằng anh muốn đó là kiếp

cuối cùng của anh...”.

“Nước tắm thánh”, tôi thì thầm dưới hơi thở. “Nếu

ý định của anh mạnh”, Rinpoche giải thích, “các

Chúa Nghiệp sẽ khấn nhận lời cầu của anh và linh

hồn anh sẽ được giải thoát”. Rinpoche nắm vai

81

Chensum và nhìn sâu vào mắt anh ta. “Ta phải cảnh

báo anh, Chensum, rằng một khi anh thốt ra lời cầu

này và được khấn nhận thì không bao giờ có sự quay

về nữa.

Quyết định của các Chúa Nghiệp là dứt khoát và

không thể đảo ngược. Nếu anh đã thoát khỏi vòng

luân hồi, anh sẽ thoát mãi mãi, và sẽ không bao giờ

được phép quay lại Cõi trần, kể cả anh có muốn đi

nữa”.Chensum cũng nhìn thẳng vào mắt thầy. “Đó là

quyết định của con, thưa thầy.

Con muốn được giải thoát vĩnh viễn”.“Chớ gì được

như vậy”, Rinpoche đáp lời.Tôi đóng sập cuốn sách

lại. “Tôi sẽ chết ở đây”, tôi nói to.Cảm thấy có ai

lại gần, tôi giật mình. Alex đang đứng cạnh tôi.

Nãy giờ anh ta ngó qua vai tôi và cùng đọc với tôi.

82

Anh ta đã nghe được lời nguyền của tôi.Tôi đứng

bật dậy và nắm lấy vai của Alex. Tôi dọa anh ta:

“Không được nói cho bất kỳ ai–không một ai cả”, tôi

yêu cầu. Mắt anh ta lồi ra và bắt đầu run. “Nếu

anh nói, tôi sẽ nện cho anh một trận đến vãi cả cứt

đái ra– hiểu chưa?”Thở gấp, mặt anh ta tái nhợt và

gật đầu lia lịa.

Tôi tin anh ta.“Giờ hãy để tôi yên và đừng quanh

quẩn bên tôi nữa”. “ý anh muốn nói là tôi khôngthể

tự mình đi qua Tây Tạng?” tôi la vào điện thoại,

hy vọng không nhà sư nào nghe thấy. “Hiện đang có

khó khăn”, nhân viên công ty du lịch cho biết như

thế. “Anh chỉ có thể đi thăm vài nơi”. Tôi cúp máy.

“Tashi!” tôi gọi.

83

Tashi vội vã đi vào từ phòng bên cạnh. “Có việc gì

vậy?” ông ta lo lắng hỏi. “Có đúng là không ai có

thể thám hiểm Tây Tạng mà không đi theo nhóm và

có sự hướng dẫn?” Tashi tỏ ý là chẳng có gì phải

vội, nhưng ông ta trông có vẻ hơi khổ sở, giống

như cha mẹ bị đứa con hỏi một câu khó trả lời. “Đi

với tôi”. Ông ta ra hiệu cho tôi đi theo ông ta.

Ông dẫn tôi qua một phòng khác, nhìn lướt qua vài

cuốn sách to đùng nằm trên kệ.

Ông lấy một quyển bìa cứng lớn có hình đỉnh

Hymalaya với tựa: TÂY TẠNG THÁNH THIÊNG: KHI SƯ TỬ

TUYẾT LÊN TIẾNG.

84

Hướng dẫn: - Về trang chủ: - Đọc tiếp: Phím hoặc nút Trang tiếp- Mở lại: Phím hoặc nút Trang trước- Đầu chương: Đầu chương- Cuối chương: Cuối chương- Thoát: Thoát