- Sách Lịch Sử
- Sách Thiếu Nhi
- Văn Hóa – Xã Hội
- Phiêu Lưu – Viễn Tưởng
- Kiếp Hiệp – Cổ Trang
- Kinh Doanh – Đầu Tư
- Chăm Sóc Sức Khỏe – Làm Đẹp
- Nhân vật - Sự kiện
- Truyện Cổ Tích – Ngụ Ngôn
- Thơ – Tản Văn – Tùy Bút
- Tiểu Thuyết Tình Cảm Lãng Mạn
- Ngôn Tình
- Kỹ Năng – Sống Đẹp
- Truyện Ngắn – Bút Ký
- Sách Nuôi Dạy Con
- Trinh Thám – Kinh Dị

Giới thiệu
Cửa nam
Năm 1965, một em bé bắt đầu sợ đêm tối một cách khó diễn tả.
Tôi hồi tưởng lại một đêm mưa bụi lay phay. Lúc đó tôi đã ngủ. Tôi bé tí tẹo, như một thứ đồ chơi để trên giường. Những giọt nước trên mái hiên nhỏ tí tách, chứng tỏ sự tồn tại của tĩnh mịch. Tôi dần dần đi vào giấc ngủ, dần dần quên nước mưa nhỏ giọt. Phải nói là lúc này, khi tôi lặng lẽ đi vào giấc ngủ một cách an toàn, hình như hiện ra một con đường vắng vẻ, cây cối và những khóm cỏ lần lượt rẽ lối. Tiếng gọi như gào khóc của một người đàn bà từ xa vọng đến. Tiếng khản đặc đột nhiên nổi lên trong đêm yên tĩnh vô cùng, khiến tôi ở tuôỉ ấu thơ trong hồi tưởng lúc này cứ sợ run bần bật.
Tôi đã nhìn thấy mình, một đứa trẻ sợ hãi khủng khiếp trợn tròn mắt. Trong đêm tối khuôn mặt cậu mờ nhoà. Tiếng gào khóc của người đàn bà kéo dài lâu lắm. Tôi sốt ruột và sợ hãi chờ đợi một giọng nói khác cất lên trả lời tiếng gào khóc của người đàn bà để chị nín đi, nhưng không có. Bây giờ tôi có thể ý thức được nguyên nhân mình sợ hãi lúc đó. Đó là vì tôi luôn luôn không nghe thấy tiếng trả lời cất lên. Giữa đêm tối mênh mông thanh vắng trong mưa không còn gì khiến người ta run sợ hơn tiếng gào khóc bơ vơ cô độc.
Bình luận