Mở to đôi mắt xinh đẹp của em (Phần 1)
Tác giả Liêu Uyển Hồng
Nguyễn Thu Phương dịch
Lời mở đầu
Khi gặp nhau, chat trên MSN (Window Live
Messenger), Uyển Hồng có kể cô ấy đang viết một
cuốn tiểu thuyết tình yêu và muốn xây dựng hình
tượng một anh chàng Trung Quốc hoàn hảo, tôi đã
phản pháo ngay: “Cậu đúng là mơ mộng, hão huyền quá
đấy!”. Và chỉ cần một cái click chuột tôi đã liệt
kê ra hàng loạt tin tức, chuyện phiếm, bồ nhí liên
quan đến các quan chức cấp cao, người nổi tiếng, kẻ
giàu có. Như thế đã được tính là hình mẫu nam nhân
Trung Quốc hoàn hảo tuyệt mĩ rồi chứ? Không phải
cậu muốn nói đến Tống Tư Minh, anh chàng trong phim
1hot “Căn hộ nhỏ” chứ hả? Anh chàng mà khiến không
biết bao phụ nữ, từ trẻ tới có tuổi phải nức nở gào
thét: “Hãy cho tôi một chàng Tống Tư Minh, dù có
phải ngồi cô đơn khóc trong BMW tôi cũng cam lòng”.
Uyển Hồng vui vẻ: “Cậu thật là... người đàn ông có
bồ nhí thì sao có thể coi là perfect man được chứ?
Tớ muốn xây dựng hình ảnh một chàng IT vừa tài
giỏi vừa có tiền, như ông anh hàng xóm từ thuở nhỏ
của tớ, anh ấy mới từ Mĩ về, thế mới đúng là người
đàn ông mơ ước chứ...”. Tôi như giội gáo nước lạnh
vào Uyển Hồng đang thao thao bất tuyệt: “Cậu tỉnh
đi cho tớ nhờ, “nổ” quá rồi đấy! Dân IT cùng lắm là
mặc hàng hiệu Polo, không khôi ngô tuấn tú, cũng
chả có tiền, không biết chừng ông anh hàng xóm của
cậu cũng chỉ là “hữu danh vô thực”; Hải ngoại về
2hả? Biết đâu lại chả vừa bơi về từ bờ Tây Thái Bình
Dương. Còn những “quý ông” nhìn thì lịch lãm đấy
nhưng biết đâu lại đang núp bóng bà vợ giàu có nào
đó cũng nên, có những kẻ trông rất “đàn ông” nhưng
lại làm những việc bẩn thỉu. Vậy thì đâu còn là
“quý ngài” đáng kính nữa. Uyển Hồng ngắt lời: “Vì
thế tớ mới muốn xây dựng hình ảnh một perfect man
có mác “made in China”. Nếu như sự lãng mạn chỉ là
giấc mơ giữa ban ngày của Đỗ Lệ Nương (nhân vật
trong vở kịch nổi tiếng Trung Quốc Mẫu đơn đình),
mãi mãi không trở thành sự thực, thì thế mới càng
khiến chúng ta mơ ước, đúng không nào?”. Tôi gửi
biểu tượng mặt cười nhăn nhó: “Vậy cậu hãy xây dựng
cho tớ hình tượng anh Darcy hay một chàng Nhĩ
Khang đi”.
3Nếu quả thực xây dựng hình tượng A Ca trong truyện
của nhà văn Quỳnh Dao thì thật là buồn cười. Tôi
còn nhớ thời tiểu học, những năm 90 mấy, xem phim
“Hoàn Châu Cách Cách”, dần dần ngay cả đến thú cưng
của bà Quỳnh Dao cũng trở nên hot vô cùng, tình
yêu chất chứa đầy sự ghen tuông của Nhĩ Khang đã
trở thành điểm đáng ghét nhất. Còn anh chàng Darcy
trong truyện của nhà văn Anh nổi tiếng Austin đã
từng là người tình trong mộng của lũ con gái khoa
ngoại ngữ chúng tôi một thời. Thực tế, đến tận bây
giờ thì hình tượng Darcy vẫn là mẫu bạn trai mà các
cô gái mộng tưởng, hay như tượng đài David Beckham
cũng vậy. Thời chúng tôi, những thần tượng trong
các tác phẩm văn học rất ít. Những cuốn tiểu thuyết
được nhiều người đón đọc ngày đó, các nhân vật nam
4chính nếu không phải là một anh hai chín chắn thì
là những chủ trang trại chăn heo ở những khu xây
dựng kinh tế mới hoặc là những anh nông dân vùng
sơn cước. Những hình tượng đó mà sống mãi với thời
gian thì thật là kỳ tích, một chiếc bánh mì cũng có
thể coi là vật làm tin, đêm về tựa đống cỏ thơm,
ngắm sao trời đã là lãng mạn lắm rồi. Các hình
tượng như Cao Gia Lâm, Tần Thư Điền... có thể là
những đề tài nghiên cứu cho nền văn học đương đại,
nhưng để họ trở thành hình mẫu lý tưởng trong lòng
các cô gái thì vô cùng khó. Các cuốn tiểu thuyết
tình yêu được viết vào thời kỳ đổi mới, hầu hết
không thoát khỏi sự câu nệ của thể chế chính trị.
Có nhiều lúc, quan niệm về tình yêu gắn liền với
khổ cực, buồn đau. Trong hoàn cảnh như vậy, để nảy
5nở những mối tình “yêu hết mình” còn khó huống chi
là phong cách yêu. Chúng tôi chỉ có được những cảm
nhận đơn thuần từ những bộ phim nhập khẩu. Hồi đó
có không ít các anh chàng học chiêu thức “cua gái”
của Zorro (Nhân vật trong bộ phim cùng tên của
Pháp) không tuấn mã, không hoa hồng. Trong hoàn
cảnh Trung Quốc có những quy định khắt khe với các
tác phẩm văn học nước ngoài, thanh niên chúng tôi
vẫn may mắn được tiếp xúc với những tiểu thuyết
tình yêu truyền thống và có cơ hội phát huy trí
tưởng tượng. Các tác phẩm vô cùng nổi tiếng như:
“Kiêu hãnh và định kiến” (Pride and Prejudice - tác
giả Jane Austen, nhà văn Anh), “Đỏ và Đen” (The
Red and The Black - nhà văn người Pháp Stendhal),
“Jane Eyre” hay một tác phẩm tuyệt vời khác của nhà
6văn Mĩ F. Scott Fitzgerald “Đại gia Gastby” đã dần
góp phần giáo dục tư duy tình cảm của chúng tôi.
Những chàng như Darcy, Julien Sorel, Rochester hay
Gastby đã trở thành hình mẫu vô cùng lý tưởng với
những cô gái mơ mộng tụi tôi. Ở thời kỳ ấy, nội
dung buôn chuyện của các chị em tưởng chừng rất
“sách vở”. Nếu chuyện trường lớp không còn gì để
kể, thì những nhân vật nam chính trong các cuốn
tiểu thuyết thường là chủ đề chúng tôi bàn tán
trước giờ đi ngủ. Tôi nhớ có lần Uyển Hồng nêu ra
chủ đề: Darcy hay Cathernin (Nhân vật trong tác
phẩm văn học Đồi gió hú) có sức hấp dẫn hơn. Cô ấy
còn đưa ra ba yếu tố quan trọng ở một người đàn ông
lý tưởng là: Đẹp trai - dĩ nhiên, tự chủ và sexy.
Phải nói thật rằng, lúc cô ấy nói đến từ sexy, tôi
7đã vô cùng ngạc nhiên, mắt chữ O mồm chữ A. Mặc dù
đã có mấy năm học chuyên ngành Tiếng Anh nhưng tôi
thật rất mơ hồ về ý nghĩa nội hàm của từ này. Ngay
cả khi lũ con trai giấu giếm đọc những quyển tạp
chí thời trang mà ngày đó tôi dám chắc chỉ có hội
con trai mới dám xem mấy cái đó, thỉnh thoảng bọn
họ còn đọc to từ Sexy và cười rất bí hiểm, nụ cười
đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in. “Quyến rũ,
gợi cảm” ở thời chúng tôi là những từ cấm kị, mặc
dù có thể dễ dàng tra ra ý nghĩa của nó nhờ từ điển
Oxford nhưng chúng tôi vẫn không thể tưởng tượng
nổi một người đàn ông sexy là như thế nào. Nhằm cứu
vãn sự “ngu muội” của chúng tôi, Uyển Hồng liền so
sánh sự khác nhau của hai nhân vật nam chính trong
truyện Đồi gió hú, chúng tôi ai cũng đều rất thích
8thú: Thì ra xung đột giữa Linton và Catherine
Earshaw không chỉ là xung đột giai cấp mà còn là sự
tranh đấu về nội tâm. Và điều rõ ràng Catherine là
người chiến thắng. Vậy còn nhân vật Darcy? Anh ấy
có vẻ như lịch lãm, sang trọng thì có thừa nhưng
chưa đủ quyến rũ. Những lần “tám” chuyện như thế,
đều là Uyển Hồng khơi ngòi, chưa chờ đến phân người
thắng, kẻ thua thì có người đã ngáp ngắn, ngáp dài
buồn ngủ và chúng tôi cứ thế ấp ôm những suy nghĩ,
chìm vào giấc mộng.
Xem ra, Uyển Hồng đã ấp ủ chủ đề người đàn ông lý
tưởng từ ngày đó. Chính vì thế khi cô ấy nói muốn
viết tiểu thuyết tình yêu có hình tượng người đàn
ông Trung Quốc hoàn hảo, tôi đã nghĩ ngay đến ba
yếu tố quan trọng mà cô ấy từng nói. Mấy tháng sau
9đó, cô ấy gửi bản thảo hoàn chỉnh tới, tôi đã đọc
ngấu nghiến liền một mạch - đã lâu lắm rồi tôi
không đọc như vậy. Là một giáo viên khoa Văn học,
hàng ngày tôi đều đối mặt với các văn bản, hầu hết
là các tác phẩm cần tôi phải tỉ mẩn, kiên nhẫn,
nhưng khi đọc “Mở to đôi mắt xinh đẹp của em” khiến
tôi có lại được cảm giác vui sướng khôn tả như hồi
tôi ngấu nghiến cả đêm đọc tiểu thuyết tình yêu
của văn sĩ nổi tiếng người Anh Barbara Cartland. Rõ
ràng một điều là: Trước khi đặt bút, Uyển Hồng đã
có sự chuẩn bị chu đáo, các cuốn tiểu thuyết tình
yêu kinh điển, cô ấy đã quen thuộc như lòng bàn tay
nhưng cuốn tiểu thuyết này vẫn toát lên màu sắc
riêng, vô cùng mới mẻ. Các tình tiết trong truyện
có vẻ rất quen thuộc: một cô gái Trung Quốc xinh
10đẹp, hai kẻ theo đuổi - tính cách hoàn toàn khác
biệt, một kẻ người Mĩ, kẻ kia Trung Quốc. Trong câu
chuyện, những diễn biến tình cảm phức tạp đã được
khai thác một cách triệt để, sự đấu tranh của các
nhân vật được thể hiện một cách kịch tính nhất,
nhiều khi trở thành bi kịch. Mối tình tay ba này
lại xảy ra nơi đất khách quê người, hai kẻ tình
địch đến từ hai nền văn hóa khác nhau, vì thế các
chi tiết kịch tính thông thường sẽ tập trung khai
thác những yếu tố văn hóa phức tạp. Thú thực, đọc
cuốn tiểu thuyết này lần đầu tiên, tôi có hơi bất
ngờ. Bởi lẽ nhân vật Ngô Vũ dường như không giống
với hình tượng lý tưởng mà Uyển Hồng từng quan
niệm: không đẹp trai, cũng không quá tự chủ, hấp
dẫn, quyến rũ lại càng không. Còn anh chàng tình
11địch Lancer thì hội tụ đầy đủ cả ba yếu tố đó.
Nhưng khi đọc lại lần nữa, tôi thấy dường như Uyển
Hồng đang áp dụng triết lý “Tình yêu chính là một
ngôi trường” của nhà văn Austin. Bởi vì một Ngô Vũ
không rành về lãng mạn kiểu phương Tây nhưng luôn
luôn cố gắng suy nghĩ mọi cách để thấu hiểu tâm tư
tình cảm của Tuyết Nhung. Còn chiến thuật “đòn tâm
lý” mà Lancer áp dụng, đối với chàng trai Mĩ mà
nói, chiến thuật ấy rất hao tâm tổn sức, nhưng chắc
chắn có rất ít cô có thể thoát khỏi sự cám dỗ này,
bởi người con trai đẹp có vẻ ngoài nóng bỏng đều
là những cám dỗ không thể cự tuyệt. Ngay cả thông
minh, xinh đẹp như Tuyết Nhung cũng không phải
ngoại lệ, cũng rơi vào lưới tình. Giống như con
ngài tự biết là đau đớn, thậm chí là chết nhưng vẫn
12lao vào chỗ ánh sáng. Cũng may đây là thế kỉ 21,
phụ nữ không còn phải chịu những tư tưởng hà khắc
như thời nhà văn Austin, ví như hôn nhân không trọn
vẹn, đổ vỡ thì họ không có cơ hội làm lại. Nếu như
coi mối tình của ba nhân vật trong truyện là một
ngôi trường tình, thì đã không thành công khi không
đào tạo được một Lancer cao thượng, nhưng đã khiến
Tuyết Nhung nhận ra đâu là tình yêu đích thực và
với nhân vật Ngô Vũ, dường như ngôi trường này đã
tôi luyện thêm cho anh ý chí quyết tâm, kiên trì.
Anh chịu đựng bao khổ đau, vứt bỏ đi những quan
niệm về “kiêu hãnh” và “định kiến” chờ đợi ngày cô
em gái hàng xóm hoàn thiện lý trí và tình cảm. Một
hình ảnh hiếm gặp ở thời đại “nhanh yêu, chóng đi
đến hôn nhân và sớm chia tay” này.
13Vậy rốt cuộc như thế nào mới là người đàn ông lý
tưởng? Trong cuốn tiểu thuyết này, Uyển Hồng dường
như đã phá vỡ hình mẫu của chính bản thân mình bao
năm qua quan niệm, đẹp trai, tự chủ, sexy tất cả
đều là những thứ vô thực. Người đàn ông lý tưởng,
trước hết phải là người mà phụ nữ có thể tin tưởng,
gửi gắm cuộc đời mình và chỉ có những người đàn
ông vị tha mới là những người đáng trông cậy, đáng
trao thân gửi phận. Những điều này không có mối
liên quan nào tới văn hóa hay loại người nhưng lại
liên quan mật thiết tới nhân cách mỗi người. Tuyết
Nhung kiếm tìm gì trong cuộc hôn nhân, không phải
chính là hình ảnh một Ngô Vũ ư?
Thì ra, cuốn truyện này của Uyển Hồng đã vượt
ngoài trí tưởng tượng của tôi. Hình tượng ba nhân
14vật ở đây không mang dáng dấp của những nhân vật
trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu truyền thống,
nhưng các đặc điểm lại được thể hiện một cách nổi
bật. Một điểm khiến tôi rất mơ hồ là: Chẳng lẽ
Tuyết Nhung thông minh mà đơn thuần (rất giống với
nhân vật Amelia trong Hội chợ phù hoa) lại ích kỷ
lợi dụng tấm chân thành của Ngô Vũ, khiến chàng say
mê để ở bên cô những lúc cô tỉnh mộng?
Chính xác là phải đọc đến lần thứ ba, tôi mới hiểu
được những ẩn ý của Uyển Hồng: Cuốn tiểu thuyết về
một chuyện tình tay ba, nhân vật có tính cách
riêng biệt, kết cấu chuyện chặt chẽ, ngôn từ sống
động, giống như củ hành tây vậy, nhìn vẻ bề ngoài
rất đơn giản nhưng khiến người đọc phải bóc đọc
từng câu, từng lớp nghĩa. “Mỗi một lớp được bóc ra,
15lại lộ ra những chuyện sớm đã vào quên lãng, khi
tất cả các lớp đều hiện ra thì nước mắt không ngừng
tuôn rơi”.
Quả thực vậy, khi đọc đến chương cuối, đến đoạn
Ngô Vũ cố gắng hết sức đập vỡ cửa kính xe ô tô, đẩy
Tuyết Nhung ra, rồi sau đó vật lộn với dòng nước
đẩy Tuyết Nhung lên một chạng cây nhỏ, còn bản thân
mình thì bị dòng nước cuồn cuộn cuốn trôi đi. Thời
khắc đó, tôi không kìm được lòng, nước mắt mặn
khóe môi. Uyển Hồng không cần áp dụng những câu văn
mĩ lệ như phương cách của nhà văn Quỳnh Dao, trong
truyện chỉ có vài cảnh tình cảm nhưng đã đủ lấy đi
bao giọt lệ của người đọc. Như vậy không phải là
đã đạt đến cảnh giới của văn chương ư?
Phần I
16“Tháng tư, mùa tàn tạ, mùa thê lương”. Tuyết Nhung
không nhớ mình đã từng đọc câu thơ này ở đâu,
nhưng lúc ấy cô thực không hiểu vì sao một mùa tràn
đầy sức sống, ngập tràn sắc màu tươi đẹp như tháng
Tư lại được miêu tả là ảm đạm. Rồi cho đến tháng
Tư đó, tháng Tư năm 2008... bao nỗi đau thương cùng
sự tuyệt vọng đã mãi mãi ghi sâu vào những kí ức
tuổi trẻ của cô - mẹ, người mà cô yêu thương, kính
trọng nhất trong suốt cuộc đời mình đã mãi mãi ra
đi vào một ngày tháng Tư.
Bên ngoài, những cơn mưa phùn lâm thâm, nhẹ nhàng
lướt qua cảnh vật, từng luồng không khí mang theo
hơi ẩm, lạnh buốt len lỏi vào từng ngóc ngách căn
phòng, táp cả vào người mẹ. Mẹ cô mang trong mình
trọng bệnh, đang nằm yếu ớt trên giường. Những
17luồng không khí như những mũi kim nhọn hoắt, lạnh
lùng tấn công chút sinh lực nhỏ nhoi của bà. Tuyết
Nhung vội vã trải thêm cho mẹ lớp chăn trải giường.
Cô đã khóc tự bao giờ, những dòng lệ ướt nhòe trên
mắt, khiến cô nhìn không rõ những nếp nhăn trên
khuôn mặt gầy guộc của mẹ, nhưng cô vẫn thấy rất rõ
đôi mắt mẹ tràn đầy yêu thương. Và chỉ có con gái
mẹ mới có thể hiểu những điều chất chứa trong đôi
mắt ấy.
Mẹ đưa đôi tay yếu ớt, nhẹ nhàng lau dòng nước mắt
trên khuôn mặt Tuyết Nhung. “Tuyết Nhung con...”.
Mẹ phải ngừng lại để thở, rồi tiếp tục nói: “Mẹ con
ta bao năm qua luôn gắn bó cùng nhau, nhưng sau
này mẹ sẽ mãi không còn nhìn thấy con nữa rồi. Con
hãy đến gần bên mẹ, để mẹ ngắm nhìn con lần cuối
18xem nào...” Cô quỳ xuống gần mẹ, đôi tay lạnh lẽo
nhưng tràn đầy ấm áp của mẹ nhẹ nhàng sờ lên khuôn
mặt cô, bà dùng chút hơi sức cuối cùng cẩn thận, tỉ
mỉ... đôi mắt vừa đẹp vừa chứa đựng bao nỗi khổ
đau của con gái, dường như bà muốn mang theo chúng
cùng linh hồn mình sang thế giới bên kia. “Con gái,
con biết là mình có một đôi mắt rất đẹp không...?
Làm sao mẹ có thể đành lòng đây...? Mãi mãi không
còn cơ hội ngắm nhìn nữa rồi...”. Nói đến đây, bà
không tiếp tục được nữa vì thở không ra hơi, bà ra
hiệu cho Tuyết Nhung đỡ mình dậy, dựa vào gối, đợi
hơi thở ổn định trở lại, mới tiếp tục nói: “Mẹ có
một nguyện vọng cuối cùng là con đừng giống như mẹ,
cả cuộc đời này không có một người đàn ông để
nương tựa”. Trái tim bà đang nhỏ lệ, đau đớn, ở
19thời khắc này dường như bao nhiêu khổ đau của cả
cuộc đời đều hiện lên khuôn mặt yếu ớt, nhợt nhạt
của bà. Bên ngoài mưa mỗi lúc một nặng hạt, không
khí trong phòng càng trở lên ẩm ướt, nặng nề. “Con
gái à, phụ nữ trong gia đình chúng ta đều có những
cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng có thể trách
ai đây? Người đàn ông chỉ cần có chút tiền, chút
địa vị là muốn ra ngoài mây gió, trăng hoa. Vì thế
khi bước chân ra cuộc đời, con hãy dùng đôi mắt,
trái tim mình, chịu khó kiếm tìm người đàn ông mà
con có thể gửi gắm cả cuộc đời”.
Nói vừa dứt những lời này, bà bắt đầu ho những cơn
ho dữ dội. Vừa ho, bà vừa run run chìa đôi bàn tay
lau nước mắt cho Tuyết Nhung, “Con đã nhớ những
lời mẹ chưa? Phải luôn ghi nhớ lời mẹ nghe
20không...”. Tuyết Nhung nắm chặt tay mẹ, không biết
từ đâu mà cảm nhận thấy chắc hẳn tình yêu của mẹ
rất đau đớn. Nghĩ tới cảnh sắp phải rời xa người mẹ
vô cùng yêu thương, Tuyết Nhung lại không cầm được
lòng mình, cô sà vào lòng mẹ, khóc rưng rức.
“Tuyết Nhung, con đừng khóc nữa, mau đi lấy chiếc
vĩ cầm của con lại đây, mẹ muốn nghe con chơi
nhạc”. Tuyết Nhung kìm nước mắt, chạy về phía căn
phòng có chiếc bàn để hộp đựng đàn, lấy ra chiếc
đàn violon đã gắn bó bao năm với mẹ con cô. Đôi tay
không còn chút sức lực của mẹ nhè nhẹ sờ khắp thân
cây đàn tao nhã, bóng sáng. “Con yêu, con bốn tuổi
đã bắt đầu chơi đàn rồi, đến bây giờ con đã 23,
những ngày tháng của mẹ trôi qua gắn liền với những
điệu nhạc của con... Bây giờ con hãy kéo bản nhạc
21đầu tiên mà con chơi, để mẹ sống lại những năm
tháng đã qua của hai mẹ con mình”. Tuyết Nhung xúc
động, ôm chặt mẹ, không ngừng khóc. Mẹ nhẹ nhàng
đẩy cô ra: “Ra chơi đàn đi con, mẹ muốn nghe rồi,
con hãy đứng ở chỗ mà hàng ngày con vẫn đứng luyện
đàn nhé”. Tuyết Nhung cầm chiếc violon, gối lên cổ,
nhìn về phía mẹ đang nằm đó không xa, mẹ mỉm cười
gật đầu, Tuyết Nhung hiểu ý mẹ bảo cô hãy chơi đàn
đi. Bản nhạc “Ngôi sao nhỏ lấp lánh” là điệu nhạc
đầu tiên mà Tuyết Nhung chơi violon. Từ ngày lớn
lên, bao năm qua cô không chơi lại bản nhạc này.
Bây giờ thả hồn theo những nốt nhạc trầm bổng, cô
như đang trôi về ngày thơ bé, hình ảnh mẹ cúi
xuống, ôm chiếc mặt nhỏ xinh của cô: “Tuyết Nhung
con đừng sợ đau, nếu con biết chơi bản nhạc này,
22con sẽ là một ngôi sao nhỏ, ngôi sao trong bầu trời
lòng mẹ”.
Những giọt nước mắt của Tuyết Nhung lã chã rơi
trên đàn, cô thầm nghĩ: Mẹ ơi, mai này mẹ có ra sao
thì con mãi là ngôi sao bé nhỏ của mẹ! Có kiếp
sau, con vẫn mong muốn là con gái của mẹ.
Tuyết Nhung đau đớn trong lòng không thể chơi tiếp
được nữa. Mẹ cô nhìn lúc này dường như đã muôn
phần mệt mỏi, như thể bà muốn ngủ một giấc. Nghe
thấy Tuyết Nhung ngừng chơi đàn, bà miễn cưỡng nhấc
mình, cố gắng làm động tác đưa đi đưa lại. Tuyết
Nhung hiểu ý mẹ muốn bảo mình tiếp tục chơi nhạc.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi khi cô kéo bản
nhạc “Bản concerto dành cho đàn violon” của nhà
soạn nhạc Traicốp-xki. Lúc này, trái tim cô như
23muốn vỡ tung ra. Đây là điệu nhạc cuối cùng mà mẹ
cùng cô luyện tập, chuẩn bị cho cô đi du học. Mẹ đã
giúp cô chọn mua gần 20 đĩa CD, bảo cô hãy dùng
trái tim để cảm nhận các phong cách biểu diễn khác
nhau của nhiều nghệ sĩ. Sau khi ghi âm bản nhạc này
và đem dự thi trường Học viện Âm nhạc Mĩ, tinh
thần và thể chất của mẹ bắt đầu đi xuống, căn bệnh
đã quật ngã mẹ, mẹ dường như cũng cảm nhận được sứ
mệnh của mình sắp hết nên bà cũng buông xuôi, phó
mặc số phận.
Bây giờ khi đang đứng trước mẹ chơi lại bản nhạc
đó, Tuyết Nhung đã kéo những giai điệu ấy bằng tất
cả tình cảm từ trái tim mình.
“Mẹ, mẹ thấy lần này con kéo bản này thế nào ạ?”
“Con ngoan, mẹ thấy rất hay. Xem ra con đã tìm
24thấy tâm hồn đồng điệu cùng âm nhạc rồi đó”.
“Mẹ ơi, con chẳng mong tìm thấy tâm hồn âm nhạc
hay tâm hồn của bất cứ thứ gì khác, mẹ chính là tâm
hồn của con rồi. Con tin rằng trong cuộc đời này
con sẽ mãi không tìm thấy một tâm hồn nào giống như
tình mẹ thương con”.
“Con ngốc ạ, tâm hồn của mẹ cần con phải tìm ư, nó
sẽ mãi bên cạnh con, che chở, bao bọc con...” Mẹ
bỗng nhiên quay đầu ra, nhìn ngắm Tuyết Nhung lần
cuối, dòng nước mắt ấm tuôn rơi. Con gái. Từ ngày
hôm nay, hai mẹ con ta mỗi người một thế giới.
25